Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:11
Lượt xem: 28
Hết cách, lần nào Sở Thấm có việc phải đi ra ngoài nửa ngày là đến lúc quay về Tiểu Bạch sẽ ầm ĩ quấn lấy chân cô, nếu không có thịt cho nó ăn, nó sẽ quấy nhiễu của nửa tiếng đồng hồ, có thịt mới dỗ ngoan được.
Đây là món canh xương heo Sở Thấm hầm trước khi ra ngoài lúc sáng sớm, cô có thả một chút rong biển vào. Vừa quay lại nhà chính đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Sở Thấm cũng tự múc cho mình một bát canh nóng hầm hập để xua đi cái lạnh lẽo của mùa đông.
Tiểu Bạch gặm sạch miếng xương, đến nỗi ruồi bọ đậu lên cũng có thể trượt.
Sở Thấm: “Tiểu Bạch, ra ngoài chạy hai vòng đi.”
Tiểu Bạch rất quen với cái câu lệnh này, nó lập tức chạy tới cửa trên sườn núi.
Sở Thấm không dám để nó chạy quá xa, bây giờ người trong thôn đều biết nhà cô có một con chó, hơn nữa con ch.ó này còn cao lớn khoẻ mạnh, lông bóng mượt, vừa nhìn đã biết là Sở Thấm chăm sóc nó rất chu đáo tỉ mỉ.
Trong mắt Sở Thấm, Tiểu Bạch là một chú chó có sự sống, là đồng bọn giữ nhà cho cô, nhưng trong mắt người ngoài Tiểu Bạch lại chính là miếng thịt biết chuyển động.
Nếu lỡ bị người ta đánh gục rồi vác về nhà làm món thịt hầm củ cải thì phải làm sao?
Vậy nên trước giờ Tiểu Bạch luôn chạy lên sườn núi, đơn giản là vì sườn núi đủ rộng, đủ diện tích để nó vận động, phát triển một thân hình cơ bắp gân cốt trông oai phong lẫm liệt.
Uống xong bát canh, Sở Thấm lại nướng thêm mấy cái mễ quả để ăn.
Hôm qua Sở Thấm cuốn một cái lưới sắt tạo thành hộp mù, diện tích đủ để đặt vừa trong cái chậu than, để mễ quả lên trên rồi nướng ăn vừa nóng vừa xốp giòn, nói chung là ngon.
Lúc này, dưới chiếc lưới sắt kia là một đống than lửa đỏ rực, trên lưới sắt là những cái mễ quả hơi ngả vàng, mỗi lần lật mễ quả cô sẽ nghe thấy tiếng tanh tách của than lửa. Mùi gạo nướng thơm nức mũi, Sở Thấm hít một hơi thật sâu, tự cảm thán đây đúng là mùi vị khiến người ta cảm thấy an lòng.
Nướng mễ quả cho đến khi lớp vỏ bên ngoài hơi cháy xén tí là được, ở mức này thì bên ngoài mễ quả sẽ xốp giòn, nhưng bên trong lại cực kỳ mềm.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, mùi thơm đặc trưng của mễ quả lan rộng khắp đầu lưỡi. Sở Thấm lại đi múc thêm một bát canh nữa, vừa cắn một miếng mễ quả vừa uống một ngụm cảnh, thỉnh thoảng sẽ chấm mễ quả với tương ớt. Sau khi ăn xong bữa trưa, Sở Thấm cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần!
Rét đậm thế này chứng tỏ mùa xuân đang tới rất gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-149.html.]
Vào đông, người ta có thể bắt được không ít con mồi trên núi, ví dụ như thỏ và gà rừng đều phải đi kiếm ăn trên núi.
Sở Thấm không chịu ngồi yên, cô bắt đầu chạy lên núi.
Sở Thấm biết cách đặt bẫy tốt, đồng thời có thể phán đoán vị trí của thú rừng dựa trên những dấu vết mà chúng để lại, cho nên cứ mười lần lên núi thì ít nhất cũng phải ba bốn lần cô thắng lớn về.
Hôm nay Sở Thấm lên núi là để đặt bẫy, trước đây cô từng bắt được thỏ nên thuận tay lột da thỏ đan thành mũ và khăn quàng cổ, chỉ chờ đến ngày lên núi sẽ sử dụng.
Khăn quàng cổ cũng không quá dài, nhưng Sở Thấm có làm thêm nút thắt để buộc chặt quanh cổ.
DTV
Chiếc mũ được cô chế tác vô cùng tỉ mỉ, có thể che lấp cả hai tai. Cũng chẳng có gì quá khi nói đội lên lại thấy nóng chảy mỡ.
Đặc biệt là khi đi ra ngoài, gió lạnh phả vào mặt như hàng ngạn vạn kim châm lao tới, nhưng chúng không thể đ.â.m xuyên qua chiếc mũ và cái khăn quàng cổ lông thỏ này của cô, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Vậy nên Sở Thấm quyết định sẽ bắt thêm nhiều thỏ hơn nữa để có thể làm một bộ chăn đệm.
Tuyết đã ngừng rơi, Sở Thấm mang công cụ đã chuẩn bị lên núi.
Gần đây cô đã sáng lập một tuyến đường mới, sau mấy lần mở đường, bây giờ con đường này đã dễ đi hơn rất nhiều.
Con đường thông tới một nơi gọi là cửa suối nước nóng, ở đây có suối nguồn, suối nước chảy ra từ bên trong mang hơi ấm, gọi là suối nước nóng.
Vì có suối nước nóng nên mùa đông động vật hoang dã luôn chạy tới đây.
Sở Thấm không dám leo lên đỉnh Thanh Tuyền, ở nơi đó thường có rất nhiều loài động vật hoang dã lớn như sói hoang, vào mùa đông trông chúng còn to lớn hơn nhiều. Khi gặp mấy loại động vật hoang dã lớn đó mà lỡ không trèo lên cây kịp sẽ rất nguy hiểm.
Tuyết đọng dày kín dọc theo con đường lên núi, dường như chúng có thể che lấp mắt cá chân của Sở Thấm, nhưng vì đã có kinh nghiệm đi trên tuyết nên đường lên núi cũng không quá khó khăn.
Có điều… Dù không quá khó khăn thì Sở Thấm vẫn phải đi bộ hơn bốn mươi phút, cô vừa đi vừa thở hổn hển.
“Cuối cùng cũng tới.” Sở Thấm lau mồ hôi, cô dựa vào cây tùng đỏ nghỉ ngơi một lát, mắt nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm: “Không biết hôm nay có thu hoạch được gì không.”