Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:00
Lượt xem: 39
Một vài ngày đã trôi qua, đông chí lại đến.
Sở Thấm tự bao sủi cảo cho mình giống như năm ngoái.
Cô còn chạy đến trên núi một chuyến, đặt thêm mấy cái bẫy và bắt được hai con gà rừng và bốn con thỏ.
Trước đó khi cô đặt bẫy được thú, nếu không ăn thì làm thành thịt muối, chỉ bỏ muối, không bỏ thêm nguyên liệu gì khác nên tạm thời không biết hương vị thế nào, nhưng được bảo quản rất tốt.
Sở Thấm cắt mỗi khẩu vị lạp xưởng một đoạn, cho vào một ít thịt xông khói, lại ném vào hai cân hạt thông, cuối cùng buộc chặt túi lại, cô chuẩn bị gửi túi đồ này cho anh họ.
Sau đó cô lại chia thêm ba phần thịt muối nữa cho thím Sở, cậu út Dương và dì cả.
DTV
Phần chia cho dì cả phải nhiều hơn, trong nhà dì còn nuôi Kim Kim và Kim Ngọc, hai đứa nhỏ này được tính là một phần khác.
Sở Thấm cảm thấy mình lễ phép đúng chỗ nên rất hài lòng, cô không có ý định phát triển thêm mối quan hệ người thân và bạn bè nào khác, nếu không lễ tiết cuối năm sẽ khiến cô đau đầu.
Tranh thủ khi chưa có tuyết rơi, Sở Thấm đã mượn một chiếc xe đạp.
Cô đi đưa thịt muối cho thím Sở trước, thím Sở thấy cô đi xe đạp đến, bèn hỏi: "Cháu đang sắp đi tặng đồ cho dì và cậu út phải không?"
Sở Thấm gật đầu, vỗ vỗ cái túi nói: "Cháu còn phải đi gửi đồ cho anh họ nữa."
Thím Sở không giữ cô lại, chỉ nói: "Trên đường cháu đi chậm một chút, nếu không về kịp thì ở lại nhà cậu hoặc nhà dì cũng được. Thím sẽ giúp cháu cho Tiểu Bạch và gà ăn rồi nhốt chúng vào trong lồng.”
Sở Thấm cười cười: “Vâng ạ."
Nói xong rồi cưỡi xe phóng đi.
Cô phát hiện mua xe đạp là chuyện bắt buộc phải làm, hiện tại cô có tiền, xung quanh không ai dám dây dưa chọc tới cô, coi cô như quả hồng mềm.
Cứ hỏi mượn xe của người ta cũng không tốt, mỗi lần còn phải tốn mấy quả trứng gà.
Chỉ là phiếu xe đạp này... Chà, cô phải suy nghĩ tử tế xem làm sao để có được nó.
Lướt một vòng người quen, cô cảm thấy điểm đột phá của việc này nằm ở trên người cậu út nhà mình.
Sở Thấm tới thôn Tịnh Thuỷ đưa thịt muối cho mợ trước.
Lưu Chi muốn kéo cô vào ngồi một chút, thuận tiện ăn cơm trưa luôn. Nhưng Sở Thấm xua tay: "Cậu mợ à, cháu đang vội, thật sự không có thời gian ăn cơm, lát nữa cháu còn phải vào trong thị trấn gửi đồ, còn qua chỗ dì cả nữa."
Đúng lúc Dương Tiểu Hưng trở về, khi nhìn thấy Sở Thấm đang ở trước cửa nhà thì nói: "Tiểu Thấm đến đấy à, sao cháu không đi vào?"
Sở Thấm lại lặp lại một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-142.html.]
Dương Tiểu Hưng hiểu rõ Sở Thấm, nói: "Được thôi, cậu không giữ cháu lại nữa, có muốn uống ngụm nước nóng không?"
Uống nước nóng thì có thể, chủ yếu là cô còn phải tìm cậu út Dương hỏi chuyện đó.
Sở Thấm vào nhà, uống xong nước nóng thì hỏi cậu út Dương: "Cậu út, cậu có biết làm thế nào để có phiếu xe đạp không?"
Cậu út Dương: "..."
Cháu gái lớn thật sự rất để mắt đến ông cậu này.
Ông ấy khổ sở nói: "Chuyện này rất khó khăn, chiếc xe này của nhà cậu cũng là đồ cũ, không chỉ là cũ, lúc lấy về còn bị đập nát thành một đống."
Sở Thấm hơi thất vọng: "Vậy sau này có cơ hội cháu sẽ mua sau."
Cậu út Dương thở dài một tiếng, nói: "Cậu sẽ giúp cháu hỏi thăm một chút, hay là cháu cũng thử hỏi anh họ cháu một chút, nói không chừng nó sẽ có đấy."
Đúng vậy! Đôi mắt của Sở Thấm lập tức sáng lên.
Trước khi cô rời đi, cậu út Dương còn nhét một ít mộc nhĩ và hai con cá cho cô, Sở Thấm không từ chối mà cầm đi.
Sau khi cô rời đi, bà Dương mới chậm ung dung từ trong nhà đi ra.
Bà cụ cảm thấy mỗi lần Sở Thấm đến đều không chào hỏi mình một tiếng, cho nên cũng không chào đón cô. Thấy cô đến thì hừ hai tiếng rồi tránh vào trong phòng, đợi cô đi mới ra ngoài.
Cô cũng dứt khoát không nhiều lời, thậm chí trong lòng Sở Thấm còn không thích nói chuyện với bà ta, nếu đã không hoà hợp được thì cậu út Dương cũng tuỳ hai người.
Bà Dương ngồi ở bên cạnh, nheo mắt lay cái túi hai lần, trên mặt lộ ra hai phần hài lòng: "Cũng nhiều đồ đấy, ngược lại là nhà chúng ta đã chiếm tiện nghi của người ta."
Lưu Chi nhìn một chút, ngạc nhiên nói: "Nếu con biết có những thứ này khi nãy đã không nhận rồi, nếu nhận thì cũng phải đưa lại hai cân táo đỏ cho Sở Thấm."
Bà Dương vỗ nhẹ vào cái khớp đã có tuổi, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.
Sở Thấm này ngày càng trở nên thành đạt.
Về phần thanh danh, thanh danh đúng là không dễ nghe. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì sẽ nhận ra một điều, nếu có thể sống một cuộc đời như vậy thì thanh danh là cái quỷ gì chứ?
Người sống một đời chỉ có hai chữ dễ chịu. Bà Dương cũng chỉ mới nhận ra điều này trong hai năm qua.
Rõ ràng là con trai thân thiết hơn với thân thích bên này của cha nó, lúc trước rõ ràng là rất xa lánh Sở Thấm, nhưng một năm qua lại càng ngày càng thân thiết hơn.
Ngược lại phía bên nhà bà ta... Thì không thân lắm. Hai đứa con đầu của bà ta thì đều ngốc nghếch, cũng không muốn gần gũi với con trai nhỏ.
Bà Dương xoa xoa tim, không nghĩ nhiều nữa.