Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:50
Lượt xem: 36
Chiến sĩ thi đua là gì?
Đây là một cụm từ phổ biến trong mấy năm gần đây. Khi đến cuối năm, mỗi xã sẽ chọn một người báo cáo lên huyện, huyện cũng sẽ báo cáo một người lên thành phố, cuối cùng là báo lên tỉnh.
Sở Thấm lật xem tờ báo vừa mua ở huyện mấy ngày trước. Tờ báo này được viết từ năm ngoái, bây giờ cô đã lật đến bài viết về chiến sĩ thi đua.
Bởi vì không mua được hương liệu ở trong thôn, vừa hay có xe đến huyện kéo phân nên Sở Thấm cũng đi theo.
Thế mà cuối cùng cô vẫn không mua được hương liệu ở xã cung ứng, muốn mua thì phải mua ở nhà thuốc huyện. Sau khi Sở Thấm hiểu rồi thì ảo não vỗ trán, sớm biết như vậy thì cô đã đi hỏi xem nhà bà nội Tần có hay không.
Sở Thấm đã thu thập khá đủ hương liệu chế biến món kho, chỉ còn thiếu địa liền mà thôi. Nhưng không sao, cô tự cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng không nhạy cảm đến mức ăn và là có thể nhận ra thiếu địa liền.
Mua hương liệu xong cô còn mua rất nhiều báo cũ. Báo cũ đều là báo của xưởng dệt, lúc Sở Thấm đi ngang qua cửa xưởng dệt thì thấy có người ôm một chồng báo cũ đi ra ngoài. Thế là cô bỏ ra một hào để mua những tờ báo mà mình chưa xem, ước chừng cũng khoảng nửa bao tải.
Vì chuyện này mà suýt nữa cô đã bị thím Sở mắng một trận, cho đến tận khi Sở Thấm nói dối rằng mình chỉ mua nó với hai xu thì thím Sở mới ấm ức buông tha cô.
Đợi đến khi Sở Thấm rời đi thì thím Sở còn nói thầm: "Hai xu chẳng lẽ không phải tiền sao? Mua nhiều báo cũ như vậy là để châm lửa hay là dán lên?"
Tiền là do Sở Thấm kiếm được, bà ấy hiểu một người làm thím như mình không nên để ý quá nhiều, nhưng nhìn thấy người trẻ tuổi dùng tiền không có kế hoạch, không biết kiểm soát như thế khiến bà ấy cảm thấy hoảng sợ.
Mà Sở Thấm không hề biết những suy nghĩ trong lòng thím Sở. Cô kích động chạy về nhà lật xem báo với vẻ vô cùng phấn khởi.
Cô bắt đầu xem từ tờ báo gần nhất rồi xem ngược dần về phía trước.
Cô cảm thấy xem báo thú vị hơn việc đi ra ngoài tán gẫu với người khác rất nhiều, ở nhà cũng không sợ buồn bực.
"Ngày 28 tháng 12..."
Khi Sở Thấm thấy tờ này thì ánh mắt đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Nói cách khác thì thời điểm bình chọn chiến sĩ thi đua cũng gần như là trùng với năm nay.
Gác bỏ lại những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Sở Thấm cố gắng gấp mấy tờ báo đã xem xong lại rồi đặt vào ngăn kéo trong phòng ngủ.
Lúc sáng sớm cô đã rửa sạch ruột non, cô còn sợ không đủ nên đã tìm người trong thôn đổi một bộ ruột sấy. Chân giò cũng được cô thái hạt lựu, ướp muối nửa buổi thì bằm nhuyễn.
Vì bầm thịt vụn mà suýt nữa Sở Thấm đã chặt đứt cánh tay mình. Đôi tay cô cầm hai con d.a.o bếp chặt trên thớt liên tục gần bốn mươi phút. May là lúc đó không có ai đến nhà, nếu không e là họ cũng sẽ bị vẻ mặt dữ tợn của cô dọa cho giật mình.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Sở Thấm lại bắt đầu làm lạp xưởng.
Bởi vì nửa buổi sáng đã phải đối mặt với thịt heo trắng đỏ lẫn lộn khiến Sở Thấm không muốn ăn thịt heo nữa.
Bữa này cô ăn nhiều nhất là bánh khoai lang nướng được làm từ bã khoai lang trong lần làm tinh bột khoai lang trước đó.
Bây giờ chỉ cần có ăn thì cô đều không từ bỏ, bã khoai lang ép thành bánh rồi rán trong chảo dầu. Dù vị không được ngon lắm nhưng vẫn ngon hơn mấy món mà cô đã ăn ở đời trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-136.html.]
Sở Thấm lấy công cụ làm lạp xưởng đã chế tác hoàn thành ra, sau đó buộc ruột non ở dưới đáy, xong xuôi thì lại dùng một cây gậy trúc đẩy thịt ướp muối đã băm nhuyễn vào công cụ.
Ban đầu cô chưa được thành thạo nên còn hơi luống cuống tay chân nhưng dần đà thì cũng đâu vào đấy. Thịt băm được đẩy vào bên trong ruột sấy rồi còn phải dùng dây thừng buộc lại thành từng đoạn mới được.
Cô ướp thịt với hai vị khác nhau, một vị cay một vị không cay, mỗi vị chia làm mười hai phần rồi cuối cùng treo dưới máy hiên phơi khô.
Sau khi làm xong, Sở Thấm vừa nhảy từ trên ghế xuống thì lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Giữa ban ngày cô cũng đóng cửa, nhược điểm duy nhất của tường vây chính là không biết khách đến là ai.
"Ai vậy?" Sở Thấm vừa rửa tay vừa hỏi. Chắc chắn không phải thím Sở, bình thường bà ấy còn chưa tới cửa thì giọng nói đã truyền tới trước rồi.
Cửa vẫn bị gõ, một lát sau mới có một giọng nói nhỏ truyền vào: "Là tôi."
Sở Thấm: "..."
Thế nên anh là ai?
Cô không hỏi lại mà chỉ vung tay hất nước, sau đó mới nhớ ra, là Hoàng Đậu Tử ở bên kia sông.
Sở Thấm mở cửa, kỳ lạ hỏi: "Anh tới tìm tôi có chuyện gì?"
DTV
Người đứng ngoài cửa đúng thật là Hoàng Đậu Tử. Cô thấy sắc mặt anh ta rối rắm lại mang theo do dự. Sau đó hình như anh ta đưa quyết định, cắn răng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Sở Thấm mờ mịt đánh giá hai mắt của anh ta. Ừm, có thể cho anh ta vào nhà, cơ thể nhỏ bé này cũng không chịu nổi hai cú đá của cô.
Vì thế cô mới lách người sang một bên rồi nói: "Vậy anh vào đi!"
Hoàng Đậu Tử thật sự vô cùng rối rắm.
Vì chuyện này mà anh ta đã rối rắm gần hai tháng nay, khiến cho cả người anh ta vô cùng mệt mỏi.
Anh ta ăn không ngon ngủ không yên, chỉ cần nằm lên giường nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến sự kiện kia.
Nếu nói "vì nàng mà người ta tiều tụy" thì cũng không hề quá đáng.
Nhưng chớ hiểu lầm, "nàng" ở đây không đề cập đến Sở Thấm mà là Trương Phi Yến.
Thế nhưng anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, đồng thời cũng không nghĩ ra cách giải quyết. Sau khi xem xét người trong thôn một lượt, anh ta cảm thấy Sở Thấm là người thông minh đáng tin cậy nhất.
Anh ta tự cảm thấy mình khá thân quen với Sở Thấm.
Không vì cái gì cả, chỉ qua nhìn khắp thôn thì Sở Thấm có tiếp xúc nhiều với bạn cùng trang lứa nào ngoài Hoàng Đậu Tử sao?