Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:45
Lượt xem: 28
Đến cuối năm muốn mượn được một chiếc xe đạp cũng không dễ. Vì mấy ngày trước tuyết rơi không ngừng nên đường trong thôn đã đọng một lớp tuyết khá dày, ai mà cam lòng cho người khác mượn xe đạp, lỡ như ngã thì phải làm sao?
Nói thẳng ra thì xe đạp ở thời này có thể bằng hai căn nhà ở nông thôn, không chỉ đáng giá mà còn khó mua.
Thím Sở cũng dừng bước: "Vậy cháu đi cắt trước đi, xong rồi thím mang sang cho dì giúp cháu luôn."
Sở Thấm giơ dao, cắt một cân xương sườn và hai cân thịt vô cùng gọn gàng.
Thím Sở cầm theo thịt rời đi, sau khi chú Sở g.i.ế.c heo xong thì cũng vội vã chạy lên núi. Ông ấy định tranh thủ hôm nay không có tuyết rơi thì sẽ chặt một mớ củi.
Sở Hồng và Sở Kiến cũng không ở lại nữa, sân sau lập tức trở nên yên tĩnh.
Sở Thấm chậm rãi thở dài một hơi, nhưng khi nhìn thấy heo béo bị m.ổ b.ụ.n.g trên bàn gỗ thì nhịn không được mà mỉm cười.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con heo này chính là nguồn thịt sang năm của cô, nếu tiết kiệm một chút thì còn có thể chống đỡ được đến năm sau.
Cô đã chia heo theo từng phần xong xuôi. Heo nuôi nhà béo ú hơn heo rừng rất nhiều. Cuối cùng thì Sở Thẩm đã có mỡ heo miếng để làm tóp mỡ rồi.
Cô đã nóng lòng đến mức không thể chờ đợi được nữa.
Mỡ heo miếng toàn là mỡ. Cô cắt nhỏ chúng ra rồi rửa sạch, sau đó thì cho vào nồi đã có nước đun sôi trước.
Nồi nước dần bốc khói, Sở Thấm cảm thấy lửa chưa đủ lớn thì lại châm thêm hai khúc củi vào bếp lửa.
Bếp lửa tỏa ra hơi nóng khiến Sở Thấm nhịn không được mà đưa tay tới gần để sưởi ấm một lát.
Một con heo thì ăn được mấy bữa?
Sở Thấm giơ ngón tay tính toán: "Mỡ heo miếng dùng để thắng tóp mỡ, thịt chân giò dùng để làm lạp xưởng, ba chỉ heo dùng để làm thịt khô, thịt đầu heo dùng để làm món kho..."
Nghĩ đến món kho, Sở Thấm cũng cảm thấy hơi chờ mong.
Cô đọc được công thức của món kho này từ trong sách, hương vị cụ thể thế nào thì chưa biết được nhưng nguyên chủ đã từng được ăn món kho rồi.
Năm đó khi cha còn sống, cô ấy đã được ăn ruột non kho và thịt đầu heo kho. Đó là do cha của nguyên chủ đích thân mang từ thị trấn về, tổng cộng chỉ có hai miếng thịt đầu heo mỏng manh cùng với một đoạn ruột non dài bằng ngón tay cái. Vậy mà nhờ đó mà nguyên chủ ăn hết hai bát cơm, hương vị đó khiến cho cô ấy nhớ mong rất nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-133.html.]
Bây giờ vấn đề lương thực đã được giải quyết tạm thời, mùa đông lại đến, Sở Thấm mới có thể có chút thời gian và sức lực để nghiên cứu món ăn ngon.
Cuộc sống không có gì ngoài ăn và uống.
Sở Thấm cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thả lỏng, thần kinh không còn cảm giác căng thẳng như đời trước nữa.
Nước trong nồi dần bốc hơi sạch sẽ và bị thay thế bởi dầu, chất lỏng trong nồi cũng trong vắt.
Mùi mỡ heo rất nồng nhưng thật ra cũng rất thơm, lan tỏa khắp cả nhà bếp. Thế nhưng vì quá thơm nên Sở Thấm lại muốn trốn ra ngoài.
DTV
Cô suy nghĩ một lát rồi lấy gậy trúc trong kho ra, chuẩn bị chế tác một công cụ làm lạp xưởng phiên bản đơn giản.
Gậy trúc được lấy từ trúc có rễ nhỏ, Sở Thấm cũng không biết là giống gì nhưng chỉ cần sử dụng được là được.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là dù làm lạp xưởng hay món kho đều không được, vì trong nhà cô không có nguyên liệu.
Đến cả đại hồi và vỏ quế cũng không có, nhưng may là vẫn có lá thơm. Sở Thấm phát hiện một gốc cây ở trên núi, sau đó thì nhổ gốc đem về trồng ở một góc trong ruộng rau.
Thế nên bây giờ phải xử lý thế nào?
Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui thì quyết định hai ngày nữa sẽ đi xã một chuyến, chắc chắn ở đó có thứ cô cần.
Tiện thể cô còn muốn xem thử xem có thể bắt thêm hai con heo về hay không. Trong nhà có một con đã bị g.i.ế.c và một con khác sắp bị bán, thế nên cô có thời gian và sức lực để nuôi tiếp.
Còn về vấn đề thức ăn thì rau trong vườn cũng khá ổn. Hơn nữa khoảng thời gian trước Sở Thấm còn cố ý chừa một khoảng không gian trống trong balo nên trữ được rất nhiều khoai lang và cỏ heo. Bấy nhiêu đó thì có thể dùng đủ trong năm, sáu tháng.
Ôi trời!
Bây giờ cô thật sự có rất nhiều đồ tạp nham.
Sở Thấm vô cùng tự tin với cuộc sống này, cô lại trữ thịt heo còn ấm vào không gian balo, sau đó mới đi vào bếp khuấy mỡ heo và tóp mỡ trong nồi.
Mấy mươi phút trôi qua, mỡ heo miếng biến thành tóp mỡ, tóp mỡ màu trắng dần chuyển sang màu vàng.
Lúc này đã có thể lấy củi trong lò ra, Sở Thấm không thể để chúng nó biến từ vàng sang đen được, tóp mỡ cháy vàng giòn vẫn rất thơm.