Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:27
Lượt xem: 26
Thôn Cao Thụ.
Đêm tối gió cao, ngay cả ngôi sao cũng thưa thớt.
Châu Thông và Châu Minh trốn ở một nơi hẻo lánh ở cửa thôn, giả vờ đã về nhà.
Lựa chọn ở cửa thôn, cũng là để quan sát Sở Thấm có trở về hay không.
Châu Minh cắn cỏ dại, một lúc lâu sau nôn ra nói: “Đã đến giờ rồi, hiện tại không trở về thì có lẽ hôm nay cũng sẽ không trở về đâu. Em ở chỗ này để canh chừng, trước tiên anh đi xem chú của Sở Thấm đi, nói không chừng chú của Sở Thấm giúp cô ta canh nhà đấy.”
Tim Châu Thông đập thình thịch, nghe tiếng chim hót xung quanh luôn có chút hoảng hốt.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đi, anh ta từ xa xa nhìn vào nhà chú Sở, trong nhà tối om.
Suy nghĩ một chút, lại đến nhà họ Trịnh.
Ừ, nhà họ Trịnh có sáng đèn, hẳn là chú Sở đánh bài ở nhà họ Trịnh.
Anh ta đi đường vòng, cẩn thận từng li từng tí để tới gần nhà Sở Thấm.
Nhà Sở Thấm nằm trên sườn núi, nhà họ Hoàng dưới sườn núi dường như có người, nhưng cũng không sao, chỉ là hai người lười biếng. Hoàng Đậu Tử đã đến xã xem phim, nên Châu Thông không có đi kiểm tra.
Châu Thông lại nhìn vào nhà Sở Thấm.
Không có ánh sáng, bất kỳ ánh sáng nào cũng không có.
Trong tay anh ta cầm bánh bao bọc thuốc, chậm rãi đi lên sườn núi.
Nhà Sở Thấm đương nhiên không có ánh sáng, bởi vì cô chuẩn bị ngủ.
Lúc không có việc gì cô đã quen ngủ sớm, những người khác trong thôn hoặc là tụ tập cùng một chỗ để đánh bài, hoặc là tụ tập cùng một chỗ để nói chuyện, Sở Thấm thì chưa bao giờ, cô làm xong chuyện là lập tức nằm lên giường.
Cô không có gì để giải trí, cô đơn sao? Thật ra cũng cô đơn đấy.
Kiếp trước mỗi ngày đều phải nghĩ xem phải sinh tồn như thế nào, hoàn toàn không có tâm tư để cảm nhận nỗi cô đơn.
Đây là lần đầu tiên Sở Thấm nảy sinh cảm xúc nhàm chán.
Khoảng thời gian trước còn có thể đọc sách, nhưng phát hiện chỉ cần đọc sách thì dầu hỏa dùng rất nhiều, nên Sở Thấm cũng không đọc nữa.
Thật ra việc cô muốn mua radio cũng có một phần lý do này, cô quá cô độc, cô không thích tiếp xúc với người khác, cô tình nguyện ở cùng chó. Nhưng như vậy cũng không được, co một cái máy radio có lẽ sẽ tốt hơn.
Khoảng tám giờ, giặt quần áo phơi xong xuôi thì Sở Thấm nằm ở trên giường, đôi mắt đóng đóng mở mở, đã quá buồn ngủ, sắp thiếp đi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-122.html.]
Tiểu Bạch nằm trong ổ rơm của mình tại nhà kho, nó đã ăn uống no đủ, không ngủ nhưng cũng lẳng lặng nằm đó.
Bỗng nhiên, lỗ tai Tiểu Bạch dựng thẳng lên.
Tai nó nhúc nhỉnh, dường như đang xác nhận bên ngoài nhà có động tĩnh hay không. Ngay sau đó chợt đứng dậy, từ trong nhà kho chạy như bay ra ngoài, đầu tiên là sủa loạn mấy tiếng, sau đó xông vào nhà chính, đẩy cửa phòng ngủ.
Trời dần lạnh, Sở Thấm không mở cửa sổ ra, khiến Tiểu Bạch mất đi một con đường vào phòng ngủ.
DTV
Sở Thấm không còn ngủ ít sâu giống như khi mới xuyên vào, Tiểu Bạch sủa “Gâu gâu” mà cô không tỉnh lại, cho đến khi Tiểu Bạch cào cửa thì cô mới nghe được động tĩnh.
“Có người?” Sở Thấm trong nháy mắt đã tỉnh táo.
Chắc không phải là thím Sở, thím Sở còn đang xem phim. Cũng không phải chú Sở, chú Sở sẽ không đến nhà cô vào lúc này.
Ánh mắt Sở Thấm trở nên nghiêm nghị, đứng dậy xuống giường mở cửa phòng, vuốt ve Tiểu Bạch để trấn an nó.
“Đừng sợ, đừng kêu.” Cô nói.
Cô muốn xem người đến là ai, tên trộm? Nếu là trộm thì cũng phải bắt ngay tại chỗ.
Sở Thấm bỗng nhiên ý thức được đây là một cơ hội tốt, cô không muốn cứ mãi có trộm tới nhà, cũng không muốn bởi vì mình là con gái sống một mình mà khiến người ta cảm thấy mình dễ bắt chẹt.
Sở Thấm không nhốt Tiểu Bạch ở trong phòng, “Suỵt” một tiếng, nhẹ nhàng kéo Tiểu Bạch bước ra cửa.
Trước tiên cô quấn dây thừng cho Tiểu Bạch, sau đó cột ở cạnh cửa, còn mình thì đi tới góc sân.
Nơi này là điểm mù của tầm nhìn, có cối xay chen chắn.
Cối xay này là cối để xay gạo, lớn hơn nhiều so với cối xay đá dùng để xay đậu nành, to đến độ có thể che kín được cô.
Sở Thấm cũng không ngại trời tối, cô có thể rõ ràng nhìn thấy trên tường rào ở bên trái cánh cửa, xuất hiện một cái thang.
Cũng có thể rõ ràng cảm nhận được có người đang chậm rãi leo lên thang, sau đó chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
“Gâu gâu…”
Tiểu Bạch sủa không ngừng!
Châu Thông có hơi hoảng, anh ta sợ vợ chồng nhà họ Hoàng ở bên kia sông nghe được động tĩnh.
Vợ chồng nhà họ Hoàng có nghe thấy gì không?
Nghe được.
Chẳng qua hai vợ chồng đều lười dậy, một người hỏi: “Có phải nhà Sở Thấm có chó đang sủa không? Liệu có phải xảy ra chuyện gì không nhỉ?”