Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:38
Lượt xem: 38
Hai quyển sách này đủ cho cô đọc cả mùa đông, Sở Thấm cũng không ham hố, nhưng trước khi đi, cô nhìn thấy một cuốn sách về địa lý, mặc dù dày và đắt tiền, nhưng Sở Thấm vẫn không khỏi xúc động.
Cô muốn biết về những nơi khác.
Sau khi mua xong cuốn sách, cô đi đến bãi phế liệu.
Bãi phế liệu ở xa hơn nhiều, ở rìa xã Dương Tử Câu và vô cùng thanh tịnh.
Nơi này rất rộng, có lẽ là bên trong còn chưa kịp dọn dẹp nên hỗn độn cái gì cũng có.
Sở Thấm nghĩ rằng mình có thể nhặt được thứ mà người khác không muốn ở đây... Nhưng cô đã suy nghĩ quá nhiều, nếu có thể nhặt thì sao có thể đến lượt cô được.
Radio đã bị hỏng đến mức không thể sửa được nữa, các loại khung xe cũ bị vứt bỏ, liếc mắt một cái, cô nhận ra thứ đáng tiền nhất, hữu dụng nhất trong này lại là sách và báo cũ đã được bán.
Người quản lý của bãi phế liệu mặc kệ những thứ khác, nhưng sách báo thì đều được đặt ở trên quầy.
Sở Thấm hỏi: "Xin hỏi tôi có thể xem thử không?"
Người quản lý bơ phờ gật đầu: "Cô cẩn thận chút, làm hỏng thì phải mua đấy."
Sở Thấm nhẹ nhàng lật qua lật lại, sau khi xem xong toàn bộ, cô không khỏi thở dài trong lòng, thứ duy nhất có thể làm cho cô coi trọng ở nơi này chính là thực đơn.
Hữu ích và đầy đủ.
Sở Thấm nghĩ mình đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, cho nên cô dứt khoát mua lại thực đơn, cô có thể học rồi tự làm nó ở nhà.
Cô cũng mua thêm chút báo chí cũ, đọc nhiều báo không có gì xấu cả.
Mua xong sách, Sở Thấm mới lảo đảo ra khỏi đám người đi vào xã cung ứng, lúc này những thứ tốt đã bị cướp hết, Sở Thấm nhìn một vòng cũng không có gì muốn mua nên dứt khoát rời đi.
Cô vội vàng đánh xe lừa đầu tiên về nhà, khi cô về đến thôn đã hai giờ chiều, áng khoảng ăn được một bữa cơm là có thể đi đến sân phơi lúa để chuẩn bị phân phối lương thực.
Sở Thấm ăn cơm xong bèn vội vàng chạy tới, chiếm lấy một hòn đá bên cạnh sàn phơi lúa rồi ngồi xuống không nhúc nhích mông, khi dần dần có nhiều người hơn, Hàn Định Quốc cũng đến.
Ông ấy mang theo cuốn sổ công điểm đã được sắp xếp, điểm tên mấy người cùng đến kho lúa để vận chuyển.
Sở Thấm hận không thể để thời gian gia tốc, khi từng túi lương thực được gánh đến, thời gian cũng đã đến bốn giờ chiều.
"Mỗi nhà có một người dì cảện là được, đừng vây quanh như ong vỡ tổ thế, tôi gọi đến tên ai thì người đó đi sang bên cạnh lấy lương thực, xe đẩy và túi thì tự chuẩn bị." Hàn Định Quốc lớn tiếng nói.
Bên cạnh đống lương thực là bí thư chi bộ trong thôn, còn có mấy người nữa đứng bên cạnh để cân đo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-114.html.]
Sở Thấm nhìn xe đẩy ở bên cạnh một chút, cũng không biết lát nữa cô có thể đổ đầy lương thực vào xe đẩy hay không nữa.
Hàn Định Quốc bắt đầu đọc tên.
Sở Thấm cũng không biết quy tắc gọi tên của ông ấy là thế nào, dù sao lúc mặt trời xuống núi, khi mặt trăng treo ở trên bầu trời màu lam, Sở Thấm vẫn đang đợi ở đây trên sân phơi lúa.
"Gia đình Dương Cường..."
Cái eo thẳng tắp của Sở Thấm dần dần sụp đổ.
"Gia đình Tần Trường thành..."
DTV
Sở Thấm thẳng tắp eo lại đổ một phần.
"Gia đình Hồ Khang..."
Sở Thấm bĩu môi, vẫn không phải là cô.
Cô dứt khoát đứng lên, vị Hồ Khang này chính là cha của Hồ Trường Sinh, lương thực nhà bọn họ còn không được nổi một xe.
Sở Thấm suy nghĩ, chắc là nhà bọn họ còn nhiều hơn nhà mình. Không có cách nào, lương thực chia theo đầu người mà.
Trong điều kiện thực tế, những người làm việc chăm chỉ phải chịu thiệt thòi.
Hai người nữa trôi qua, và cuối cùng…
Giống như một âm thanh vang lên từ trời đất: "Sở Thấm!"
Sở Thấm suýt chút nữa nhảy dựng lên, cảm xúc cô dâng trào nhưng ngoài mặt lại ra vẻ trấn tĩnh: "Có."
Cô đi đến trước mặt Hàn Định Quốc, ông ấy nói: "Đây là phân công điểm của cô, cô tự kiểm tra đối chiếu một chút."
Sở Thấm cẩn thận kiểm tra đối chiếu một phen.
Mỗi ngày cô đều có ghi chép công điểm, tối hôm qua cô cũng đã tính xong có bao nhiêu rồi, sau khi kiểm tra xong gật đầu: "Đúng rồi."
Hàn Định Quốc hiếm khi nở nụ cười: "Vậy thì đi lấy đi, đứa nhỏ này nắm rất chắc."
Trong thôn có không ít người không biết mình kiếm được bao nhiêu công điểm, mơ hồ không biết vậy thì thôi, nếu để bọn họ đi kiểm tra đối chiếu, người ta còn cảm thấy là thiếu đó.
Hàn Định Quốc suýt chút nữa tức chết, mỗi gia đình đều phải trì hoãn hơn mười phút, Sở Thấm là người cái duy nhất sảng khoái như vậy.
Sở Thấm kéo xe đẩy đến bên cạnh đống lương thực, mấy thanh niên bên cạnh vừa cân vừa giúp cô đổ lương thực vào trong bao tải rồi chuyển lên xe đẩy.