Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:35
Lượt xem: 37

Trương Phi Yến thả lỏng, cô ấy đang ôm tâm thái hưởng thụ đợt bình yên cuối cùng khi sắp có sóng lớn ập tới.

Nhưng Sở Thấm lại suýt chút nữa nôn ra máu, trong lòng chấn động, phần công việc cuối cùng gần như dựa vào bản năng để làm xong.

Sau khi hoàn thành công việc, cô đến gặp đội trưởng Hàn để xác nhận rồi tan tầm về nhà, cô choáng váng cả quãng đường về, đầu óc chỉ tràn đầy những gì Trương Phi Yến vừa nói.

Khi về đến nhà, Sở Thấm chỉ ngồi ở trong sân, chắp hai tay, cau mày nhớ lại từng chữ một.

"Thiên tai sẽ không xảy ra vào sang năm." Sở Thấm lẩm bẩm, cố gắng để mình bình tĩnh lại: "Khả năng cao là nó sẽ bắt đầu vào năm sau nữa."

Trương Phi Yến Minh hiển nhiên rất quan tâm đến năm mốt, tức là năm 1959.

"Nhưng sang năm chắc chắn sẽ có dấu hiệu, điều đó có nghĩa là đó không phải là trận mưa to hay trận hồng thủy nào đó dẫn đến thiên tai."

Vậy nó kéo dài bao lâu?

Lông mày của Sở Thấm càng thêm nhíu chặt, ngay cả Tiểu Bạch đang lắc lư ở trước mặt mà cô cũng không để ý đến.

“... Không có năm sáu năm thì xây không xong đập chứa nước đâu." Câu nói này có ý khác.

Sở Thấm cẩn thận cân nhắc.

Cô biết về đập chứa nước này, một thời gian trước bên trên mới thông báo một chút, nói là muốn xây ở vị trí phía trước miệng núi, thật ra nơi đó nằm giữa thôn Tịnh Thuỷ và thôn Lưu Lý, không tính là gần thôn Cao Thụ, nhưng cũng không xa.

Từ nhà Sở Thấm đi vào trong, đi ngang qua chỗ lún mà cô nhặt được con hoẵng lúc trước, rồi đi dọc theo thượng du dòng sông, nếu đi nhanh thì chỉ cần nửa giờ là có thể đi đến vị trí đó.

Chắc chắn đập chứa nước sẽ không lớn, bởi vì không có điều kiện làm như vậy.

Nhưng cũng cần tập chung lực lượng của mấy thôn xung quanh đi làm, Hàn Định Quốc từng nói lộ ra là sẽ nhận người trong thôn.

Sở Thấm đoán rằng đập chứa có thể được sửa chữa tối đa hai năm, mà việc sửa chữa bình thường thậm chí có thể không mất đến hai năm.

Nhưng Trương Phi Yến nói là không có năm sáu năm... Dường như Sở Thấm đã hiểu ra điều gì, nhưng lại hình như cách một lớp giấy không phá được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-112.html.]

Mặt trời lặn, những con gà và vịt nuôi thả lang thang bên ngoài đều đã kiếm ăn về nhà.

Sở Thấm nhìn về phương hướng đập chứa nước sắp được xây dựng ở phương xa, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Khoan đã, sang năm mới bắt đầu xây đập chứa nước, năm sau nữa thiên tai sẽ đến, hẳn là nó sẽ kéo dài trong hai hoặc ba năm, hoặc thậm chí bốn hoặc năm năm.

Khi gặp thiên tai, chín mươi chín phần trăm là sẽ không xây dựng nữa, đập chứa nước này có thể được coi là quan trọng đối với một số thôn và xã, nhưng đối với huyện thì nó thực sự không quá quan trọng.

Chỉ khi việc xây dựng đập chứa nước bị ngưng lại trong ba hoặc bốn năm, thì toàn bộ quá trình mới được kéo dài thêm năm hoặc sáu năm.

Sở Thấm dần dần đứng lên, vẻ mặt không còn sững sờ nữa, đáp án đã rất rõ ràng.

Thiên tai sẽ đến vào năm sau nữa và có thể kéo dài trong hai hoặc ba năm.

Cô nên làm gì đây? Sở Thấm phải suy nghĩ thật kỹ.

DTV

Tất cả hoa màu trồng ngày xuân đã được thu sạch vào bên trong kho lúa, ngoại trừ khoai lang.

Khoai lang cũng đã đến tầm nhưng vẫn để trong đất một thời gian, người ta nói rằng để một thời gian sẽ càng thơm ngọt hơn.

Ngay khi Sở Thấm biết còn có lý thuyết này, cô lập tức từ bỏ công việc thu hoạch khoai lang suốt hai ngày qua. Phải hiểu là cô đã muốn biết mảnh vườn khoai lang bên cạnh vườn rau có thể trồng ra bao nhiêu cân khoai lang từ lâu rồi.

Xuyên qua càng lâu, cô càng cảm thấy tri thức mà mình cần phải học tập là vô cùng vô tận.

Ngày hôm đó Sở Thấm gội đầu xong, đang ngồi ở trong sân để hong khô tóc, cô chợt suy nghĩ, có phải mình nên vào thị trấn hoặc là trong huyện mua vài cuốn sách hay không.

Sau khi tạm thời thỏa mãn về mặt vật chất, Sở Thấm lại bắt đầu theo đuổi sự thỏa mãn về mặt tinh thần.

... Nói cho cùng cũng không phải tinh thần, Sở Thấm không có tâm tư đi đọc tác phẩm xuất sắc, cô muốn mua một ít sách liên quan tới nông nghiệp và chăn nuôi.

Ở kiếp trước, sau khi tận thế kết thúc, sách vô cùng quý giá, thậm chí còn quý hơn gạo, thịt và đồ ăn, những cuốn sách trước tận thế lại càng vô giá. Nếu ai có một bản giao cho chính phủ còn có thể chuyển vào thành phố sống, đương nhiên là Sở Thấm không có cách nào có được.

Sở Thấm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lần sau có xe sẽ đi vào thị trấn, nhưng không biết trong thị trấn có hiệu sách hay không nữa.

Loading...