Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:20
Lượt xem: 32
Tương ớt này là do Sở Thấm tự làm cách đây một thời gian, cô đã ăn hết tất cả tương ớt dùng thịt hoẵng đổi được trước đó, vừa vặn đám ớt trong vườn rau đều đã chín nên cô đã dựa theo phương pháp của dì để làm tương ớt, hương vị cũng không tệ lắm.
Khi bánh bao rau dại được hấp chín, Sở Thấm cũng không cắt ra mà đợi cho hơi nguội rồi ném cho Tiểu Bạch bốn cái, chỗ còn thì để cho mình ăn.
Tiểu Bạch đi theo cô nên cái gì ăn, nhìn Tiểu Bạch ăn bánh bao rau dại ngon lành, Sở Thấm thở dài: "Buổi tối hôm nay chúng ta ăn thịt hầm đi."
Còn hai cân thịt dê cuối cùng, đúng lúc trong nhà có chút táo đỏ và cẩu kỷ, nên cô chuẩn bị làm món thịt dê om để ăn.
Mặc dù Tiểu Bạch là chó, nhưng nó vừa nghe được chữ "Thịt" xong thì không thèm ăn bánh bao rau dại, lập tức vẫy đuôi kích động sủa gâu gâu.
Xế chiều lúc bốn giờ, món thịt dê om đã được nấu xong, Sở Thấm ngồi ở trong sân ngắm nhìn hoàng hôn mỹ lệ, trong lòng đang suy nghĩ nên viết thư cho anh họ như thế nào.
Đúng rồi, vào hôm Tết Đoan Ngọ, Sở Thấm đã nói sẽ viết thư cho anh họ nhờ mua gạo nếp nhưng vẫn chưa kịp viết.
Sau Đoan Ngọ, cô trở về suy nghĩ vài ngày, mỗi lần nâng bút cũng không khỏi cảm thấy khó xử.
Sao Sở Thấm lại không hiểu bản thân mình được, thực chất bên trong cô chính là một người sợ phiền phức, cũng sợ người khác bị cô làm phiền.
Cô chưa từng gặp anh họ của nguyên chủ, mà cho dù nguyên chủ cũng không thân thiết với người anh họ cho lắm, Sở Thấm không có ký ức tin cậy nên cô chỉ coi người anh họ này như người xa lạ, sao nghĩ đến chuyện viết thư được nữa?
Trái lo phải nghĩ, Sở Thấm da mặt mỏng quyết định tạm thời vẫn để việc này sang một bên, khi đó lúa nếp còn chưa được trồng đâu.
Để tạm đó thế là tạm luôn đến bây giờ.
DTV
Nhưng mà buổi chiều hôm nay dì nhờ người đến nhắn hỏi cô chuyên gạo nếp.
Sở Thấm hiểu, chắc là trong thư dì viết cho anh họ đã đề cập đến chuyện này, mà trong thư anh họ trả lời cũng chắc chắn đã nói đến chuyện Sở Thấm không gửi thư.
Hai mẹ con trao đổi, Sở Thấm bại lộ.
Sở Thấm còn có thể làm gì?
Người chuyển lời giúp dì đã nói là anh họ cô đã gửi đồ đi rồi, bảo cô để ý đến tháng chín thì vào trong thôn nhận đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-103.html.]
Mùi thơm của thịt dê om trong bếp dần dần thoang thoảng ra sân, đến gần Sở Thấm nửa tháng không ăn thịt khiến cô phải nuốt nước miếng.
Sở Thấm nuốt nước miếng, vuốt vuốt mái tóc cảm thấy phiền não, bắt đầu viết thư trả lời.
Gạo nếp đã được gửi đi, Sở Thấm cũng không khước từ, ở trong thư cô liên tục cảm tạ anh họ, kể vài câu về sinh hoạt bây giờ của mình, đồng thời tỏ vẻ khi nào rượu gạo được ủ xong sẽ gửi cho anh một ít.
Sở Thấm còn phiền não trong nhà không có đồ vật gì có thể có qua có lại với người ta, cho nên cũng chỉ có thể gửi tiền đi.
Viết xong thư, thịt dê om cũng nấu xong.
Bởi vì thịt dê om có tương ớt và hồ tiêu, nên lúc ăn có hương cay khai vị, cô ăn đến độ trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì om trong thời gian dài nên thịt dê mềm như tan ra trong miệng, nhưng phần da vẫn dai, thịt mềm tươi ngọt, Sở Thấm ăn kèm với sáu cái bánh bao rau dại!
Mặt trời lặn phía tây, sắc trời dần tối, thôn Cao Thụ lúc chạng vạng tối tràn ngập hơi thở khói lửa nhân gian.
Sở Thấm trồng rất nhiều gốc ngải cứu và cỏ bạc hà ở trong sân, điều này cũng khiến cho sân vườn nhà cô ít có muỗi hơn.
Sở Thấm ngồi trên ghế trúc trong sân gần nửa giờ, sau đó dậy đi xem khoai lang một chút, thừa dịp trên bầu trời còn ít ánh sáng thì nhổ bỏ cỏ dại đi.
Cô lại hái chút lá khoai lang để cho heo ăn sáng mai.
Phải nói là hai con heo kia của nhà cô đúng là biết ăn, thím Sở nói hai đầu heo này ít nhất phải vỗ béo sáu tháng mới có thể xuất chuồng, mà hai con nhà cô nuôi sợ là đã dư sức để kéo đến lò mổ rồi.
Cô bấm tay tính toán, đợi đến mùa đông, hẳn là cô có thể sở hữu hai con heo hơn hai trăm cân!
Sau khi kết thúc công việc, đi tắm, rửa sạch mệt mỏi của cơ thể, Sở Thấm mới nằm trên giường làm một giấc thật ngon.
Hôm sau.
Sở Thấm vừa tới đỉnh Thanh Tuyền, theo thường lệ đi xem bẫy một chút. Cô vốn không ôm hy vọng gì, nhưng lúc này còn chưa đi đến chỗ cái bẫy, cô đã phát giác được trong bẫy có động tĩnh.
Như có âm thanh rù rì.
Sở Thấm vui mừng khôn xiết! Cô ngay lập tức chạy tới như bay: "Heo của mình!"