Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:16
Lượt xem: 39
Gần trưa hai người đã xuống núi. Trên đường xuống núi Sở Thấm đã nhắc đến chuyện của thím Hồ.
“Thím Hồ thật kỳ lạ, lúc trước cứ nhìn cháu miết, vài ngày sau đã đến gần cháu nói chuyện.” Sở Thấm lộ ra vẻ nghi hoặc: “Cháu đã né tránh mà bà ta vẫn sáp tới.”
Thím Sở chợt sửng sốt, vội hỏi: “Bà ta tìm cháu nói chuyện gì?”
Sở Thấm nhớ lại: “Bà ta hỏi cháu ở nhà một mình có sợ không, cuộc sống có khó khăn lắm không, bình thường có ai bắt nạt cháu không?”
Cô cảm thấy thím Hồ đang trêu cô, cứ hỏi mấy câu vô nghĩa làm cô phiền muốn chết.
Thím Sở là người từng trải, làm sao lại không nghe ra vấn đề ở bên trong, không khỏi nghiến răng nói: “Đúng là đồ mặt dày mà!”
Sở Thấm: “Dạ?”
Vẻ mặt thím Sở xoắn xuýt, không biết có nên tiết lộ hay không. Thôi thì đừng nói, thằng nhãi nhà họ Hồ yếu ớt đến nỗi không thể ra đồng, chỉ được cái mã bên ngoài.
Tục ngữ có câu một trắng che trăm xấu*, người ta trắng trẻo, từng đi học vài năm, còn tri thức hơn cả thanh niên tri thức mới đến.
*Nước da trắng có thể che đi nhiều khuyết điểm khác trên gương mặt.
*Nước da trắng có thể che đi nhiều khuyết điểm khác trên gương mặt.
Thím Sở sợ sau khi mình nói ra, lỡ Sở Thấm để tâm đến Hồ Trường Sinh thì phải làm sao đây?
Sở Thấm thật sự không chịu nổi việc nói được một nửa giấu một nửa như thế: “Thím, sao thím lại nói bà ta mặt dày thế?”
Thím Sở thở dài hừ lạnh: “Bà ta đang định làm mai cháu với con trai bệnh tật của bà ta đấy.”
Sau đó Sở Thấm còn chưa kịp phản ứng lại đã vội nói tiếp: “Thấm à, cháu không biết đấy thôi, phụ nữ sợ nhất là lấy nhầm chồng. Nhà họ Hồ bọn họ là một cái hố to, ông cụ bệnh tật nhiều năm vẫn chưa chết, Hồ Lão Đại thì việc gì cũng chỉ biết trốn lui trốn lủi sau lưng vợ và Trương Thúy Bình trông thì có vẻ thông minh lanh lợi, nhưng trên thực tế đã bị cha con nhà họ Hồ ăn sạch sẽ... Hồ Trường Sinh đã đi học nhiều năm, vai không thể gánh tay không thể nâng. Hạng người này không phải là đối tượng tốt.”
“Vì thế, cháu đã biết Trương Thúy Bình kia tìm cháu có việc gì chưa, là muốn tìm một kho thóc ổn định cho con trai bà ta đấy.”
“Thậm chí còn muốn ăn đến tuyệt hậu. Dù nhà họ Hồ có suy sụp hay không cũng không có chỗ nào tốt cho cháu.”
DTV
Thím Sở đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-100.html.]
Sở Thấm trố mắt, nghe thím Sở nói thế thì giật mình: “Vậy cháu phải cách xa bọn họ một tí.”
Mẹ kiếp, bà ta muốn để cô bao trai à?
Sở Thấm vừa nghĩ đến có người lăm le đến lương thực và cả nhà của mình thì chợt nổi da gà.
Cô không vui nói: “Không được, đừng có mơ.”
Thím Sở nói: “Trong lòng cháu biết rõ là được. Nhà họ cũng chỉ có một mình Thúy Bình là có chút tác dụng, còn mấy người khác đều là người tự mãn chỉ biết chút ít đã khoe khoang, nên cháu không cần phải để ý đến.”
Nói khó nghe một tí, gộp cả ba ông cháu nhà họ cũng không đánh lại con ch.ó nhà Sở Thấm.
Gì mà đến nhà vào nửa đêm sẽ mang tiếng xấu... Dẹp đi! Trời hơi nóng một tí nhà họ Hồ đã không dám cho Hồ Trường Sinh ra khỏi cửa, vậy mà có thể ra ngoài làm chuyện này vào đêm khuya ư?
Sở Thấm ra sức gật đầu.
Vài ngày sau đã đến cuối hè.
Cải dầu phơi nắng xong thì công việc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cộng thêm thời tiết chịu nể mặt, cuối cùng Sở Thấm cũng có thể lên núi lần nữa.
Trước đây cô đã nhìn thấy bóng dáng của heo rừng ở trên đỉnh núi Thanh Tuyền, không hiểu sao cả nhà heo rừng đều được điều động, vì thế Sở Thấm chỉ đành mất hứng quay về.
Bây giờ tranh thủ thời gian đến đây, Sở Thấm không nhịn được mang cuốc lên núi đào bẫy.
Dựa vào phân và nước tiểu của heo rừng, cô có thể phán đoán được bình thường heo rừng sẽ đi qua, dừng chân và uống nước ở những đâu. Cứ thế mất hai ngày, Sở Thấm mới xác định được vị trí để đào bẫy.
“Hy vọng lần này có thể săn được một con lớn, d.a.o g.i.ế.c heo mà mình mới làm kia vẫn đang chờ sử dụng đấy.” Sở Thấm chống cây cuốc lau mồ hôi, vội vã xuống núi.
Sau khi về đến nhà, cô cầm ống nhòm quan sát cửa thôn như thường lệ. Cô không ngờ rằng ống nhòm lại không dùng được khi ở trên núi, mà lại dùng ở trong nhà. May mà nhà cô có vị trí tốt, đứng trên sườn núi nhìn ra xa có thể nhìn thấy cửa thôn. Nhờ có ống nhòm, cô có thể nhìn thấy rất rõ.
Qua một tuần quan sát liên tục, Sở Thấm đã suy đoán chắc hẳn đất ở núi Đại Nham của Trương Phi Yến đã xảy ra vấn đề.
Bây giờ đang là thời điểm quan trọng để khoai lang sinh trưởng, nên cô ấy không đi lên núi nữa.
“Chẳng lẽ bị heo rừng ủi thật rồi?” Sở Thấm suy đoán.
Không phải cô đoán mò mà là bây giờ trong núi cũng không có cái gì để ăn, mà khoai lang của cô ấy lại sắp chín, chẳng khác nào treo thịt sống trước mặt hổ đói.
Nếu được, thậm chí Sở Thấm thất đức còn muốn đào bẫy cạnh ruộng khoai lang kia của Trương Phi Yến.