Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:47:19
Lượt xem: 52

“Con gái ngoan!”

Trương Vệ Quốc xoa xoa đầu của Trương Thiên, tươi cười đầy mặt:

“Con đúng là khiến ba và gia đình cảm thấy tự hào không thôi!”

Tuy rằng con gái chỉ làm thời vụ, nhưng cũng là công nhân lãnh tiền lương, sau này nói không chừng còn có thể chuyển thành công nhân chính thức cũng không chừng!

Vừa nghĩ đến chuyện nhà mình có khả năng sẽ có một vị công nhân chính thức, niềm vui trong lòng Trương Vệ Quốc quả thật sắp tràn ra ngoài.

Trương Thiên cũng không nể tình mà giội cho ông ấy một gáo nước lạnh:

“Ba đừng kỳ vọng quá nhiều ạ. Hơn 50% là con làm không lâu, chờ nhân viên chính thức bị ngã gãy chân kia khỏe hẳn, chắc là con sẽ phải về nhà làm ruộng.”

“Vậy cũng không sao.”

Trương Vệ Quốc không chút để ý vẫy tay:

“Có kinh nghiệm làm công nhân như vậy cũng không tệ, nhiều ít gì thì cũng đã được mở mang kiến thức.”

“Ba con nói rất đúng.”

Ông nội Trương Đại Ngưu hút một hơi t.h.u.ố.c lá mà Trương Thiên mang về, rồi chậm rãi phun khói thuốc ra.

“Cháu cứ chăm chỉ làm việc ở trang trại bò sữa đi, xem nhiều nghe nhiều học nhiều, nắm vững những kỹ thuật ở đó, sau này khi nào trở về đại đội, ông sẽ để cháu đến trại chăn nuôi làm nhân viên chăn nuôi.”

Công việc của nhân viên chăn nuôi không tính là nặng, điểm công giống như người làm ruộng, có thể coi là một công việc rất tốt.

“Cháu nhất định sẽ học tập thật tốt!”

DTV

Trương Thiên trả lời chắc nịch, chỉ thiếu là chưa vỗ n.g.ự.c thề thôi.

Cô còn mua kéo và kim chỉ cho mẹ, mua cho bà nội hai đôi lót giầy bằng vải bông, đều là những đồ dùng cần thiết.

Hai người đang xử lý đống đồ do con gái/ cháu gái tặng, định sẽ may mấy đôi giày.

Bọn họ đang làm đế giày, Trương Thiên làm thử không đến một phút, rất nhanh đã quyết đoán từ bỏ.

Ngay cả đế giày cũng không đ.â.m thủng, nên bỏ đi thì hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-88.html.]

Một cân thịt mà cô mang về đều đã bị mẹ Chung Quyên cầm đi làm thành thịt muối, khoảng thời gian này cũng chuẩn bị đến vụ thu hoạch ngô, đến lúc đó mới có thể lấy ra ăn.

Vốn cho rằng lúc này sẽ là một kỳ nghỉ an nhàn thoải mái, không ngờ ngày hôm sau đã nghe được một tin tức không tốt.

“Công xã Kim Hoa bốc cháy?”

Trương Thiên trợn mắt, trong miệng ngậm kẹo trái cây mơ hồ không rõ nói.

Trương Đại Ngưu vẫn cầm t.h.u.ố.c lá sợi, mỗi một nếp nhăn trên khóe mắt đều lộ ra vẻ buồn bã.

Ông hút một ngụm thuốc lá:

“Nói là mấy tên nhóc trong đại đội làm thí nghiệm gì đó, đốt trúng đống lúa mạch, gió thổi qua, toàn bộ cánh đồng lúa đã bị đốt sạch, lúc này gia súc gia cầm trong đội của bọn họ đang phải ăn cỏ.”

Gia súc gia cầm, cỏ, công xã Kim Hoa?

Tổ hợp này sao lại quen thuộc đến vậy?

Trương Thiên chống cằm trầm tư suy nghĩ, chợt nhớ xa công xã Kim Hoa chẳng phải là nơi cung cấp cỏ khô cho trang trại bò sữa đó sao!?

Mỗi ngày bò sữa và dê sữa ở trang trại bò sữa sẽ cần một lượng lớn cỏ khô, vị trí trang trại bò sữa còn ở trong huyện thành, cho nên cỏ khô mà dê bò cần chỉ có thể thu hoạch từ vùng nông thôn bên ngoài huyện thành.

Công xã Kim Hoa nhận thầu phần lớn cỏ khô của trang trại bò sữa, mỗi năm có thể đổi được không ít tiền từ trang trại bò sữa.

Hiện tại cỏ khô của đối phương đã bị đốt sạch, cho nên sẽ không có cỏ khô để đưa tới trang trại bò sữa nữa.

Trương Thiên nhai hết kẹo trong miệng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Công xã Kim Hoa không có cỏ khô, nhưng đại đội Hồng Quang của mình có!

“Ông nội, cỏ khô của đại đội chúng ta hẳn là có rất nhiều đúng không ạ?”

Trương Thiên đứng lên, duỗi người một cái.

Trương Đại Ngưu gật đầu:

“Mấy thằng nhóc trong đại đội chúng ta đi khắp nơi cắt cỏ, bãi cỏ bên cạnh sân đập để đầy cỏ khô. Ngay cả trẻ con và người già cũng có thể làm được công việc cắt cỏ này, năm cân cỏ tươi sẽ được tính một điểm công, người nào cần cù chăm chỉ thì một ngày có thể kiếm được tận tám điểm công!”

Ông nói xong, trên mặt lộ rõ vẻ tự hào.

Loading...