Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 513
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:43:09
Lượt xem: 20
Triệu Tùng nén lại những thắc mắc, gật đầu đáp:
“Anh đã gọi rồi, chiều nay họ không có tiết học, có thời gian đến giúp. Bạch Thiển Thiển phải đến lúc tan làm mới tới được, chúng ta làm trước.”
“Được rồi.”
Trương Thiên cầm lấy cái chổi dài, dùng khăn tay che đầu, miệng và mũi lại.
“Bắt đầu thôi!”
Mắt cô ánh lên ngọn lửa rực cháy, khí thế ngút trời.
Vì căn tứ hợp viện đó, cô nhất định sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ, như vậy sau này khi mua nhà có thể thương lượng giá tốt hơn!
Ngôi biệt thự này rất lớn, diện tích hơn 500 mét vuông, có ba tầng. Ba chị em Trương Thiên, cộng thêm Triệu Tùng và Bạch Thiển Thiển cùng anh cả Bạch, phải mất ba ngày mới dọn dẹp xong hoàn toàn.
Trương Thiên đứng trong phòng khách sạch sẽ sáng bóng, mỉm cười hài lòng tự khen mình.
“Khi nào họ về ạ.”
Cô tiện miệng hỏi.
Triệu Tùng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Chậm nhất là tuần sau.”
Sau bao năm sống ở đại đội, có rất nhiều việc cần xử lý.
Trương Thiên chống nạnh gật đầu, khóa cửa sổ lại, lấy chìa khóa ra và khóa cửa chính.
“Mọi thứ đã sẵn sàng, đợi Thiển Thiển tan làm thì đưa chìa khóa cho cô ấy là xong.”
Cô vỗ tay, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tôi cũng không biết mọi người có thích ăn không nên đành mua đại mấy thứ về.”
Triệu Tùng mang đồ ăn đã được hâm nóng ra, đặt trên mặt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-513.html.]
Yến Vũ Hoa vội cảm ơn ý tốt của anh:
“Đương nhiên là muốn ăn rồi, đường đi gồ ghề xóc nảy, mà chúng tôi vẫn chưa ăn cơm nên bụng đói meo hết cả. Cũng may là có mấy anh giúp đỡ, thật lòng cảm ơn rất nhiều!”
Anh ta vẫn còn may, cơ thể cường tráng, nhưng ông nội thì khác. Suốt dọc đường đi, ông nội đã nôn mửa rất nhiều lần, suýt nôn hết cả mật gan ra.
Triệu Tùng chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, có tương đỏ sốt đậm cho đến những món ăn thanh đạm như cải xào, thậm chí còn có cả cháo – một món ăn rất phù hợp cho mấy người họ vào lúc này.
“Không cần cảm ơn, máy kéo của đại đội chúng tôi và dụng cụ hai xưởng xảy ra chút vấn đề. Nếu không phải có ông cụ thì chắc chúng tôi cũng không tìm được người sửa.”
Trương Thiên đặt một bát cơm trước mặt Bạch Thiển Thiển, nhìn ông cụ nói lời cảm kích.
Ban đầu, khi máy kéo của đại đội bị hỏng, mọi người đã tìm người trong đội vận chuyển sửa lại. Ai ngờ đối phương sửa xong chưa được một tuần, cái máy đã bị hỏng lần nữa.
DTV
Lần này bọn họ tìm người tới sửa, mà người ta nói thẳng là sẽ không tới.
Điều này khiến mọi người vô cùng lo lắng.
Tình cờ lúc đó lại đúng vào thời gian cần trồng trọt, máy kéo có nhiệm vụ vô cùng quan trọng, nếu bị hỏng sẽ mang đến tổn thất cực kỳ lớn cho đại đội.
Nhưng lúc ấy lại không thể tìm ra người nào sửa được, những người mà họ tìm tới chỉ có một câu trả lời là không có cách nào, đề nghị gửi nó đến nơi cao cấp hơn để tu sửa.
Vào khoảnh khắc mọi người tuyệt vọng nhất, ông nội Yến đứng dậy, lặng lẽ giải quyết vấn đề của chiếc máy kéo, và sau đó nó đã chạy lên bình thường.
Thậm chí máy móc ở xưởng sữa có xảy ra vấn đề cũng là ông nội Yến đứng ra giải quyết.
Trương Thiên biết ông nội Yến làm về máy móc, nhưng cô không nghĩ đối phương lại lợi hại đến mức này.
Kể từ lúc đó trở đi, thái độ của các đội viên đại đội với những phần tử được điều xuống cơ sở rèn luyện này tốt hơn hẳn, ít nhất thì khi gặp họ sẽ không cố tình đi đường vòng.
Đây cũng là lý do khiến cô đồng ý tới dọn dẹp phòng ốc giúp họ mỗi khi có thời gian rảnh.
Ông nội Yến xua tay, nói với điệu bộ như không để ý lắm:
“Đó là chuyện ông nên làm, thái độ của những người trong đại đội với chúng tôi cũng không tồi, họ giao những công việc nhẹ nhàng cho chúng tôi. Mà cũng chỉ là sửa chữa ít máy móc thôi mà, không đáng là gì hết, cháu không cần nói cảm ơn.”
Ông ấy cẩn thận rót đầy một chén rượu trắng, nhấp một ngụm nhỏ, thoả mãn nheo mắt lại.