Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:43:01
Lượt xem: 15
Trương Hồng Binh ló đầu ra từ bếp, nhìn vào gói giấy dầu trong tay Trương Thiên mắt sáng rực.
“Chắc là bánh quy mè, em nấu gì thế.”
Trương Thiên đưa gói giấy dầu cho cậu, nhìn vào nồi.
Trương Hồng Binh lấy ra một chiếc bánh quy mè, cắn một miếng lớn:
“Mì ạ, em rang ít mỡ heo, vừa hay dùng đến.”
“Mọi người về hết chưa.”
Trương Thiên lấy xì dầu nêm nếm.
Trương Hồng Binh nói không rõ ràng:
“Còn thiếu mỗi anh rể.”
Trương Thiên gật đầu, cho mì vào nồi:
“Chắc anh ấy chắc sẽ ăn ngoài, chúng ta không đợi anh ấy.”
DTV
“Dạ!”
Một muỗng mỡ heo, một muỗng xì dầu, một muỗng nhỏ muối, thêm hai lát hành, vài lá rau xanh, một bát mì dậy mùi thơm ngon đã sẵn sàng.
Trương Thiên còn cho thêm tóp mỡ vào bát, tóp mỡ ăn không đã rất ngon, cho vào nước mì, ngấm đủ nước dùng, càng thêm ngon.
Một bàn người đang ăn cơm, ngoài cửa truyền đến vài tiếng động.
“Đây là chỗ tôi đang sống, vào ngồi đi, nghỉ ngơi rồi hẵng về.”
Năm người trên bàn lập tức dừng lại, nhìn về phía cửa.
Triệu Tùng đang dẫn một thanh niên lạ vào, cả hai đều cười lớn, trông có vẻ rất thân thiết.
Trương Thiên nheo mắt, nhìn thấy một chút bóng dáng Phương Quảng trên người chàng trai đó.
“Đây là bạn từ nhỏ của anh, Phương Quảng.”
Triệu Tùng chỉ vào người bên cạnh nói.
“Đây là vợ tôi, Trương Thiên, là thủ khoa khối tự nhiên tỉnh Kí năm nay.”
Triệu Tùng ôm Trương Thiên, tự hào giới thiệu.
“Xin chào, đồng chí Phương Quảng.”
Trương Thiên bắt tay Phương Quảng, người có vẻ ngoài đầy sự ngang tàng như trong ký ức.
“Chào cô.”
Phương Quảng rất lịch sự.
Sau đó, Triệu Tùng giới thiệu Trương Hồng Binh và mấy người khác cho Phương Quảng. Mọi người làm quen với nhau một lúc, rồi nghe thấy tiếng bụng Phương Quảng kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-508.html.]
“Hahaha.”
Phương Quảng cười lớn, “Khả năng tiêu hóa của tôi tốt, mùi mì của mọi người thơm quá, tôi không nhịn được.”
Trương Hồng Binh lập tức bước ra:
“Anh rể, anh ăn không? Em nấu thêm hai bát nữa.”
Cậu xắn tay áo, hùng hổ đi vào bếp.
“Ăn, phải ăn luôn bát lớn.”
Triệu Tùng nói với Trương Hồng Binh xong, kéo ghế cho Phương Quảng ngồi xuống nói chuyện.
Phương Quảng đ.ấ.m nhẹ vào Triệu Tùng:
“Cậu này, kết hôn mà không nói cho tôi biết!”
Triệu Tùng ôm chỗ bị đấm, cười bất lực:
“Kích động quá nên quên mất.”
Hai người đùa giỡn, cậu tới tôi đi, giúp Trương Thiên biết thêm nhiều thông tin.
Những năm qua, Phương Quảng sống rất tốt. Ba mẹ cậu ta đều là quân nhân, cậu ta cũng muốn đi lính, trước đây vốn thuộc đội pháo binh trong quân đội, nhưng bị thương trong một lần diễn tập, ba mẹ lo lắng nên đưa cậu ta về.
Ban đầu định khỏe lại sẽ trở về quân đội, nhưng bị ba mẹ giữ lại, vì cậu ta là con một, lần bị thương đó làm ba mẹ cậu ta sợ hãi.
Đúng lúc đó, kỳ thi đại học được khôi phục, Phương Quảng quyết định thi một lần, kết quả thi rất tốt, nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Quốc phòng.
Điều này làm cả nhà cậu ta rất vui mừng, cũng cho phép anh ra ngoài.
“Trước đây cậu nói trong thư là mình rất tốt, nếu không phải lần này tôi đến thủ đô, cũng không biết cậu bị thương.”
Triệu Tùng nghiêm giọng trách móc.
Phương Quảng cười gượng:
“Đừng để ý, không phải là vết thương nghiêm trọng, khỏi lâu rồi.”
Đúng lúc này Trương Hồng Binh mang mì đến, Phương Quảng vội cầm đũa lên để chặn lời Triệu Tùng.
“Ăn đi, tôi đói rồi!”
Triệu Tùng ngừng lại, đành bỏ qua.
Trương Hồng Binh luôn ngưỡng mộ những người lính, đặc biệt do anh cả trong nhà cũng là quân nhân, nên cậu càng tôn kính những người lính khác.
Vì vậy, cậu còn đặc biệt chiên thêm vài quả trứng, bát của Phương Quảng nhiều hơn Triệu Tùng một quả.
Trương Thiên và mọi người đã ăn từ trước, khi mì của Triệu Tùng và Phương Quảng được mang ra, họ đã ăn xong cả.
Ngoài mì, còn lại bốn chiếc bánh quy mè, Triệu Tùng và Phương Quảng mỗi người hai chiếc, ăn hết sạch sẽ.
Sau bữa tối, trời đã tối hẳn.
Tuy nhiên, ở thành phố lớn như thủ đô, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, đường phố vẫn có đèn đường, Phương Quảng rời đi cũng không lo không thấy đường.