Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:54:11
Lượt xem: 22
Tuy nhiên, do suất công, nông, binh đã được xác định anh lại càng thoải mái hơn. Trương Thiên vốn định tìm cách kích thích anh học tập, nhưng lại phát hiện ra lá thư Vệ Đông gửi có thể dùng được.
“Nhìn xem, Vệ Đông lại gửi thư cho em này, lần trước cậu ấy đã làm hết tất cả các câu hỏi mà em gửi đó! Thật đáng kinh ngạc!” Trương Thiên vẫy lá thư của Vệ Đông cố ý kéo cao giọng nói.
Triệu Tùng nhìn bức thư với ánh mắt như muốn ngay lập tức đốt cháy nó, nghiến răng nghiến lợi nói:
“ Để anh xem cậu ta lợi hại như nào”
Trương Thiên mỉm cười đưa lá thư cho anh.
Đồng thời đưa anh câu hỏi, tùy ý nói:
“Anh cứ từ từ học nhé, em ra ngoài xem thế nào, sao lại ồn ào thế nhỉ.”
Sau đó, cô đứng dậy rồi đi xuống tầng dưới.
Lúc này công nhân của xưởng đang nghỉ ngơi, trước khi đến giờ vắt sữa, mọi người đã tụ tập ở cửa, bàn tán tứ phương.
“Sao vậy? Mọi người đang nhìn gì thế?” Trương Thiên đứng ở phía sau và tò mò hỏi.
“Là một chàng trai trẻ từ đại đội Hồng Kỳ đến tìm Tề chí thanh, muốn trước khi Tề chí thanh rời đi giải quyết xong chuyện. Nhưng Tề Chí Thanh nhất quyết không muốn giải quyết chuyện sớm như vậy, nên mới xảy ra ồn ào.”
Đáng tiếc, người phía trước thân hình cao lớn, bị che chặt chẽ, chỉ có thể nhìn qua khe hở mà trên con đường phía trước, hai bên đang tranh cãi kịch liệt.
Trương Thiên khó khăn lắm mới chen lên phía trước, cuối cùng nhìn rõ toàn bộ khung cảnh.
Có hai bên, một bên là chàng trai trẻ của đại đội Hồng Kỳ, bên cạnh là mẹ anh ta và vài bà thím.
Bên kia là Tề Vân, vài người bạn của cô ấy đứng bên cạnh, cô ấy là nhân viên của xưởng sữa, làm việc trong xưởng đóng gói, trong hai chỉ tiêu đại học Công Nông Binh của đại đội, một chỉ tiêu đại học chuyên ngành y tế trong đó đã tiến cử cô ấy.
“Tề Vân, em nghe lời mẹ anh đi, bà ấy cũng là tốt cho hai chúng ta thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-487.html.]
Vệ Khánh đứng bên cạnh mẹ, khuyên bảo hết nước hết cái với Tề Vân ở đối diện.
DTV
Tề Vân, nữ thanh niên tri thức rút trúng chỉ tiêu Công Nông Binh, cô ấy mặt vô cảm nhìn người yêu, trong lòng lạnh lẽo.
“Anh là người yêu của em, muốn kết hôn hay không cũng là chuyện giữa em và anh, sao phải nghe lời mẹ anh?”
Cô ấy lạnh mặt, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Vệ Khánh nghẹn lại, ánh mắt cầu cứu mẹ mình.
Mẹ Vệ lập tức lên tinh thần, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào mũi Tề Vân mắng nhiếc.
“Cô không đồng ý kết hôn, là muốn nhân lúc học đại học dùng con trai tôi làm lốp dự phòng, lại tìm một người tốt hơn ở trường? Bằng không sao cô sống c.h.ế.t không đồng ý kết hôn với con trai tôi? “
Tề Vân tức giận:
“Cháu không định kết hôn là sợ không cẩn thận có thai, có thai sẽ không thể học đại học!”
Cô ấy trừng mắt nhìn Vệ Khánh:
“Vậy ra anh nghĩ em như vậy sao? Lúc đầu khi anh theo đuổi em từng nói, sau này sẽ không bao giờ nghi ngờ em vô cớ, tuyệt đối tin em, bây giờ xem ra anh chỉ đang nói miệng thôi.”
Trong lòng cô ấy dâng lên một nỗi thất vọng khó tả, cô ấy nhìn người đàn ông này, trong chốc lát cảm thấy mình như chưa từng nhìn thấu anh ta.
Vệ Khánh chột dạ khi bị ánh mắt chất vấn của Tề Vân nhìn, không khỏi quay mặt đi không để Tề Vân nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Tề Vân ngày càng thất vọng, cô ấy hít một hơi thật sâu, phớt lờ mẹ Vệ vẫn đang không ngừng mắng nhiếc mình, nói với Vệ Khánh:
“Chúng ta kết thúc rồi, chia tay đi.”
Nói xong, cô ấy định rời đi, nhưng bị mẹ Vệ một tay nắm lấy tay áo, tay kia túm tóc Tề Vân kéo mạnh.
“Cô cái đồ khốn nạn vô liêm sỉ, nếu không phải con trai tôi lúc đầu thích cô, đến giúp cô làm việc, cô lấy đâu ra thời gian thi xưởng sữa! Bây giờ có thứ tốt hơn liền muốn vứt bỏ con trai tôi, cô mơ à!”