Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:54:07
Lượt xem: 17
Trương Thiên trực tiếp đến nhà Thẩm Ninh để đưa đồ cho cô ấy, không quên nhắc cô ấy là nhớ nói với Đinh Ái Quân để hai người đọc chung.
Thẩm Ninh ôm hơn chục cuốn sách với vẻ mặt bất đắc dĩ,:
“Tôi cũng đi làm mấy năm rồi, sao cậu còn đưa những cuốn sách này cho tôi? Tôi đâu có học ở trường đại học công nông binh, hơn nữa kiến thức này cũng không cần thiết trong sở cảnh sát đâu?”
Một người cảnh sát như cô ấy, học cách bắt trộm còn được, học toán lý hóa làm gì?
Trương Thiên xem thường nhìn cô ấy, trừng mắt nói:
“Vậy nếu kỳ thi tuyển sinh đại học lại mở lại thì sao? Nếu cậu muốn thi đại học, biết đâu lại cần đến chúng.”
“Hơn nữa, cậu đừng xem thường những quyển sách này, bên trong chứa đựng nhiều kiến thức mà có thể ứng dụng đó. Chẳng hạn, cậu bắt trộm, nhưng tên trộm lại biến mất không để lại dấu vết ngoài vài dấu chân, nếu cậu học toán và vật lý, thì có thể tính toán cân nặng của tên trộm, và thông qua kích thước và độ sâu của dấu chân để suy luận chiều cao của hắn!”
Trương Thiên mở miệng toàn là lời không đáng tin, cô cũng không quan tâm liệu những điều đó nói có thực sự khả thi hay không
Tuy nhiên, những lời nói đó như chắc chắn lắm vậy mà khiến Thẩm Ninh tin tưởng không ít.
“Thật sao?” Thẩm Ninh nghi ngờ cầm lên một cuốn sách toán, lật qua vài trang.
Trương Thiên vỗ ngực:
“Cậu phải tin tôi chứ! Chắc chắn là thật!”
Trương Thiên nói những lời mà chính cô cũng không tin, nhưng vẻ mặt chắc chắn của cô khi nói khiến người ta hận không thể khắc hết nội dung của mười mấy quyển sách vào não mình ngay lập tức.”Cậu yên tâm! Tôi sẽ học hành chăm chỉ! Tôi cũng sẽ giục ĐInh Ái Quân cùng học! Tuyệt đối không phụ lòng tốt của cậu!” Thẩm Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Thiên đảm bảo.
Trương Thiên cười mỉm, gật đầu hài lòng rồi rời đi.
Sau đó, cô ấy lại ghé thăm nhà Vệ Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-484.html.]
Cha của Vệ Đông mất sớm, anh được ông bà và mẹ nuôi dưỡng. Mẹ anh ấy hiện là phó cục trưởng cục lương thực, dưới Vệ Đông còn có một em trai sắp tốt nghiệp trung học. May thay, em trai anh ấy không cần lo lắng về việc làm, vì anh trai đã chạy xuống nông thôn, nên em ấy có thể tự do lựa chọn có làm việc hay không.
“Chào dì!” Trương Thiên bước vào cổng Vệ gia, nhìn mẹ Vệ tự mình mở cửa cho cô:
“Con định tới đưa đồ cho Vệ Đông. Dì có gì muốn gửi cùng không ạ? Con sẽ gửi đi một thể.”
Mẹ Vệ mỉm cười đưa cho Trương Thiên một ly nước đường, mời cô ngồi xuống, đồng thời gọi vào trong nhà:
“Tiểu Bằng, con ra đây một chút!”
Trương Thiên tò mò nhìn sang. Cô nhớ rõ em trai của Vệ Đông tên Vệ Tịch, vậy tiểu Bằng này là ai? CÒn đặc biệt gọi ra giới thiệu với cô.
Chỉ vài giây sau, một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong nhà, khuôn mặt có nét giống Vệ Đông, đặc biệt là đôi mắt. Trương Thiên nhìn người đàn ông này với ánh mắt đầy sự đánh giá, tự hỏi người ra tới là ai.
“Thằng bé tên Nhiệm Bằng, là cháu trai của dì và là em họ của Vệ Đông, tình cờ đến thảo nguyên để thăm họ hàng. Nhân tiện, thằng bé có thể giúp dì nhìn xem Vệ Đông dạo này thế nào.Nếu cháu có gì muốn gửi, có thể nhờ thằng bé mang theo, để không phải trả thêm phí vận chuyển:
DTV
“mẹ Vệ Đông nhiệt tình nói.
“Xin chào đồng chí Nhiệm Bằng, tôi tên là Trương Thiên.” Trương Thiên đưa tay cùng Nhiệm Bằng chào hỏi.
“Xin chào, tôi biết cô là người đã quyên góp 500 tệ cho trại trẻ mồ côi trong huyện!” Nhiệm Bằng cười nhiệt tình nói.
“Đều là điều tôi nên làm.” Trương Thiên có chút xấu hổ nói.
Sau đó cô nói:
“Những thứ tôi muốn mang theo hơi nặng. Không biết đồng chí Nhiệm Bằng có thể mang theo được không?”
“cô yên tâm, tôi rất khỏe đó!!” Nhiệm Bằng cam đoan nói.
Mặc dù cô không rõ những gì đối phương nói có phải là sự thật hay không, nhìn vào thân hình cường tráng của anh, Trương Thiên quyết định tin tưởng