Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:53:56
Lượt xem: 20
Trương Thiên mỉm cười:
“ừ” một tiếng.
Lúc Trương Hồng Binh xuất phát, Triệu Khoan vừa đến nơi.
Cảnh tượng đập vào mắt chỉ có thể dùng bốn chữ hoang tàn xơ xác để hình dung.
Từ đống đổ nát và tàn tích, cậu có thể mơ hồ hình dung ra được sự thịnh vượng phồn hoa của ngày trước, nếu so với tình trạng hiện nay thì không khỏi khiến người ta cảm thấy thê lương.
Cậu bé vô thức giơ máy ảnh lên, ghi lại cảnh tượng này.
“Triệu Khoan, ở bên này!” Bạn học đứng ở túp lều cách đó không xa gọi Triệu Khoan.
Triệu Khoan đặt máy ảnh xuống, đi qua bên đó.
“Các cậu từ huyện Thuần đến để l.à.m t.ì.n.h nguyện viên sao?” Người phụ trách khu vực này hỏi mấy người bọn họ.
“Đúng.” Mấy người Triệu Khoan đáp.
Người phụ trách lật mở cuốn sổ trong tay ra nhìn, ngẩng đầu nhìn bọn họ:
“Vậy các cậu đi giúp đỡ việc phân phát hàng hóa vật tư đi, rất nhiều chiến sĩ của chúng ta vẫn chưa ngừng tay, đến thời gian ăn cơm còn không có, việc các cậu cần làm là đem đồ ăn và nước uống đến cho họ, bảo họ lấp đầy dạ dày rồi hẵng làm việc.”
Tinh thần bọn họ lập tức phấn chấn.”Chúng tôi nhất định nỗ lực giúp cho các chiến sĩ ăn no uống đủ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-477.html.]
DTV
Tình hình của khu vực thiên tai thảm hơn trong tưởng tượng của Triệu Tùng nhiều, trên mặt đất trống đã ngừng thấy những t.h.i t.h.ể nhấp nhô xếp thành từng hàng, xung quanh là những người thân của họ đau khổ đến mức khóc cạn cả nước mắt, trước đống đổ nát, vô số giải phóng quân và tình nguyện viên vẫn đang nỗ lực đào bới, trên tay đầy những vết xước đỏ tươi vẫn không bỏ cuộc.
Triệu Khoan nhìn thấy cảnh này, tay không ngừng chụp lại vô số tấm ảnh, trở thành minh chứng hùng hồn về trận thiên tai này để mọi người sau này nhớ lại.
Phía bên kia, Trương Thiên vẫn còn đang bận việc của đại đội.
Không biết là ai biết được việc đại đội Hồng Quang quyên góp 20 vạn, bây giờ mỗi ngày đều có phóng viên chạy đến đại đội muốn phỏng vấn
Ban đầu, mọi người đều rất hào hứng nhưng càng về sau càng nhiều nên có chút phiền phức rồi.
Dù sao thì bản thân còn đang bận xây nhà, cứ cách một lúc lại có người đến muốn phỏng vấn, vốn là một ngày đã hoàn thành công việc, bây giờ phải mất đến ba ngày mới xong.
Xưởng sữa còn bị ảnh hưởng nặng nề hơn, vì tiền quyên góp chính là tiền từ xưởng.
Mặt Trương Tương vốn dĩ rất lạnh lùng, bây giờ càng trở nên lạnh hơn, ý định muốn dọa c.h.ế.t rét những người ngày ngày xông vào xưởng muốn phỏng vấn.
Sau này, Trương Thiên nghĩ ra một cách.
Buộc một con ch.ó trước cửa xưởng sữa, mấy con ch.ó nhà nuôi rất quen thuộc với người trong đại đội nhưng khi người lạ đến sẽ sủa ầm ĩ, khi đó mọi người sẽ biết là có người đến, sẽ do người của phòng hành chính xuất hiện, nói rõ rằng hiện tại mọi người đang bận tăng gia sản xuất để đưa hàng hóa đến cứu trợ thiên tai, thực sự không có thời gian để trả lời phỏng vấn, rồi tặng vài bịch sữa bột, sẽ dễ tiễn họ đi hơn.
Suy cho cùng thì những người này đều là người cầm bút, mục đích người ta đến cũng không ác ý, trực tiếp đuổi đi thì không hay, chỉ có thể dùng phương pháp uyển chuyển này để khéo léo mời họ về.
Công cuộc cứu viện cho trận động đất này kéo dài đến mười hai ngày mới kết thúc, đợi đến lúc Trương Hồng Binh dẫn Triệu Khoan trở về thì tình hình của vùng thiên tai cũng đã đỡ hơn nhiều.
Phòng hội nghị ở thủ đô
“Lần động đất này, nhờ được cảnh báo trước, trừ một số khu vực ra thì những thành phố huyện lị khác tình hình thiệt hại nhẹ hơn dự kiến, mà Đường Sơn ở trung tâm của động đất vì được cảnh báo trước, có sự chuẩn bị lại được sự cứu hộ kịp thời nên động đất ở Đường Sơn lần này có 70.000 người tử vong, bị thương nặng 12.000 người, vô số người bị thương nhẹ. 97% kiến trúc trên mặt đất, 55% thiết bị sản xuất bị hủy hoại. (lấy từ Baidu)” Cán bộ phụ trách về sự việc lần này báo cáo.