Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 419

Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:05:07
Lượt xem: 11

Liêu Chi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì, đôi mắt lập tức trợn to.

“Mẹ của em!”

Trương Thiên chỉ vào căn phòng bên cạnh:

“Vừa rồi chị thấy dì ấy đi vào trong căn phòng này, nãy giờ vẫn chưa thấy đi ra, chị đang định nói với em.”

“Đó là phòng chứa đồ, nồi niêu xoong chảo đều để ở trong đó, còn có một vài vật dụng khác ở trong nhà.”

Liêu Chi lập tức chạy tới đó, Trương Thiên theo sát phía sau.

Hai người đi tới phòng chứa đồ.

Cánh cửa vừa mở ra, đồ đạc bên trong vẫn vô cùng gọn gàng, lại không nhìn thấy bóng dáng Nhị Hổ và góa phụ Liêu đâu, chỉ có một mình Thuận Tử ngồi xổm ở nơi đó sửa xe đạp.

“Mẹ tôi đâu?”

Liêu Chi không chút khách khí hỏi.

Sau khi biết rõ ý đồ xấu xa của đối phương từ chỗ của Trương Thiên, cô ấy thật sự không thể coi người này là một vị trưởng bối đáng tin cậy nữa.

Chưa hết, sự cảnh giác của Liêu Chi đối với Thuận Tử cũng đã đạt tới mức cao nhất, thái độ cũng chẳng còn vẻ ôn hòa giống như trước đây.

Thuận Tử ngây người một chút, sau đó rất nhanh đã nở một nụ cười thật thà:

“Mẹ cháu hình như vừa mói đi ra ngoài rồi, chút nữa sẽ trở lại thôi.”

Liêu Chi không tin, cô ấy lập tức nhìn về phía Trương Thiên.

“Vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy dì Liêu đi vào trong phòng này, cửa ở ngay trước mặt tôi, dì ấy không mở cửa để đi ra, chẳng lẽ là trèo tường để ra ngoài sao?”

Trương Thiên mỉa mai nói.

Nếu không phải bản thân vẫn luôn chú ý, nói không chừng thật sự sẽ bị người này lừa gạt.

“Có thể là cô không chú ý mẹ Liêu Chi đi ra lúc nào, hoặc cũng có thể là tôi nhìn lầm.”

DTV

Thuận Tử vẫn giữ dáng vẻ đó, thoạt nhìn không hề chột dạ một chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-419.html.]

Trương Thiên trầm mặt xuống, ánh mắt quét qua toàn bộ căn phòng, sau đó dừng lại ở tấm bình phong được dựng ở gần tường.

Cô tiến lên vài bước, muốn kéo tấm bình phong kia ra xem, ai ngờ Thuận Tử đang ngồi lại đột nhiên đứng phắt dậy, ngăn không cho Trương Thiên tiếp tục hành động.

“Vui lòng tránh ra.”

Trương Thiên lạnh lùng nói.

Thuận Tử cũng trầm mặt, cau mày lớn tiếng quát:

“Nữ đồng chí này thật không lễ phép, đây cũng không phải là nhà của cô, sao cô có thể tùy tiện lục lọi như vậy chứ?”

Đáng tiếc, không đợi Trương Thiên kịp mở miệng, Liêu Chi đã nói thẳng:

“Chị ấy là bạn của tôi, nhà của tôi cũng là nhà của bạn tôi, chị ấy muốn làm gì thì làm cái đó, không đến phiên chú răn dạy.”

Trương Thiên cười lạnh, cô liếc nhìn Thuận Tử một cái, đẩy ông ta ra, sau đó kéo tấm bình phong sang một bên.

Phía sau tấm bình phong là một cánh cửa nhỏ, cần phải cúi người mới đi vào được.

Trương Thiên vừa định nắm lấy tay nắm cửa, ở phía sau lại có một lực kéo rất mạnh kéo cô lại.

Vẫn là Thuận Tử, lần này ông ta không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như trước, trán đổ mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn, ánh mắt lộ vẻ hung dữ.

Liêu Chi rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô ấy bước tới nắm chặt lấy tay Trương Thiên, ánh mắt nhìn Thuận Tử tràn ngập sự cảnh giác:

“Chú muốn làm gì? Các người đưa mẹ tôi đi đâu rồi?!”

Dù sao Liêu Chi cũng chỉ là một thiếu nữ sắp tròn 18 tuổi, chuyện lớn nhất mà đời này cô ấy gặp phải chính là ba qua đời.

Hiện tại vị trưởng bối mà cô ấy một mực tôn kính đột nhiên lột bỏ lớp da cừu giả tạo, để lộ ra bộ mặt thật, cô ấy tất nhiên khó lòng mà giữ được bình tĩnh.

Trương Thiên nắm chặt lấy tay Liêu Chi, bảo vệ cô ấy ở phía sau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thuận Tử đứng ở trước mặt.

Lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một chiếc dùi cui điện, cô mở công tắc, sau đó lập tức đ.â.m mạnh về phía Thuận Tử đang bước đến với vẻ mặt hung ác.

“A a a a a a - -“

Ánh điện màu xanh lam lóe lên, Thuận Tử vừa rồi còn như hổ đói vồ mồi, lúc này đột nhiên đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.

Loading...