Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:00:29
Lượt xem: 27
“Đồng chí Triệu Tùng, ngày mà tôi vừa đến đại đội thì đã chú ý tới anh, trong này là những lời mà tôi muốn nói với anh, hy vọng anh có thể nhận lấy.”
Gương mặt trắng nõn của thanh niên trí thức nữ thoáng qua một tia ửng đỏ, cái trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, vùi đầu vào trước ngực, trong tay giơ một bức thư đứng đối diện với Triệu Tùng.
Triệu Tùng không nhận lấy: “Cô là một đồng chí tốt, nhưng tôi đã có người trong lòng.”
Thanh niên trí thức nữ cứng đờ hai giây, ngẩng đầu, vừa lúc thấy khóe miệng của anh nở một nụ cười dịu dàng.
Cô ta mím môi: “Cô ấy thật may mắn, tôi có thể biết cô ấy là ai không?”
Triệu Tùng chậm rãi lắc đầu: “Không thể, tôi còn đang theo đuổi cô ấy, đại đội không bằng trong thành, trước khi không có kết quả thì tôi sẽ không lộ ra đối phương là ai.”
Cho dù anh theo đuổi Trương Thiên thì cũng chỉ là lén lút, không ai phát hiện.
Nếu quang minh chính đại lấy lòng Trương Thiên thì cuối cùng hai người không thành, khẳng định sẽ có rất nhiều người vô tri tản lời đồn vớ vẩn, anh là nam không sao cả, nhưng đối với một cô gái mà nói thì ảnh hưởng rất lớn.
Sắc mặt của thanh niên trí thức nữ trắng bệch rất nhiều, kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Tôi biết rồi.”
Hai người im lặng một hồi, thanh niên trí thức nữ lại nói.
“Tôi có một thỉnh cầu.” Đáy mắt của thanh niên trí thức nữ lóe lên sự chờ mong: “Tôi có thể ôm anh một lát không?”
Trương Thiên nghe đến đó, trên mặt không có biểu cảm nhưng tay đặt ở một bên không nhịn được nắm chặt.
“Không thể!” Triệu Tùng c.h.é.m đinh chặt sắt nói.
Hô ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-387.html.]
Trương Thiên không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, sau khi ý thức được điểm này thì lập tức đã muốn rời đi, nhưng lại muốn xem xong một màn phía trước.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh không gạt tôi.”
Hốc mắt của thanh niên trí thức nữ rưng rưng nước mắt nói xong, xoay người đi vài bước, lại chuyển thành chạy chậm, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt.
DTV
Trương Thiên đợi một hồi, thấy Triệu Tùng trở lại nhà mình, lúc này mới đi ra từ sau đống cỏ khô, lái xe nhanh chóng rời đi.
So sánh với lúc trước thì tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Một màn này rất nhanh đã bị cô chôn dưới đáy lòng, cô còn có nhiều chuyện hơn phải làm.
Trước đó huyện thành có kế hoạch chia bánh quy canxi sữa làm thực phẩm dinh dưỡng cho người lớn tuổi, nhưng bị giới hạn bởi trứng gà nên không thể đạt được mục tiêu.
Nhưng có nhà máy thức ăn gia súc sản xuất thức ăn chăn nuôi, những con gà máy vốn là cần thật lâu mới có thể trưởng thành và đẻ trứng, bởi vì dinh dưỡng sung túc cho nên bắt đầu đẻ trứng trước tiên, một con gà một ngày là có thể đẻ được một trứng.
Trứng gà vốn thưa thớt dần dần tăng lên, không chỉ có đủ cung ứng cho xưởng thực phẩm chế biến bánh quy mà còn có thể đủ cung cấp cho nhu cầu thị trường.
Mà đại đội Hồng Quang cũng bởi vì bò sữa và sữa dê sinh con cho nên có càng nhiều nguồn sữa, xưởng chế biến sữa tăng thêm lượng mua sữa tươi, chế biến thành bột dinh dưỡng, bắt đầu tiêu thụ ở các khu vực khác.
Sau này Trương Thiên biết được tin tức này thì lập tức có một ý tưởng mới.
Cô muốn mượn cơ hội lần này, đến huyện thành khác thăm dò thị trường để chuẩn bị mở rộng diện tích giao dịch sữa tươi tiếp theo.
Ánh rạng đông dần sáng, nông thôn chậm rãi thức dậy, từng làn khói bếp bay bồng bềnh trên ống khói, trong không khí tràn ngập sương sớm màu trắng như lụa mỏng.
Trương Thiên chờ ở cửa thôn, chỉ trong chốc lát, một chiếc xe tải che vải màu xanh lục chứa đầy hàng hóa chạy tới đây, dừng lại trước mặt Trương Thiên.
“Là đồng chí Trương Thiên đúng không?” Một cái đầu chui ra từ tị trí lái phía trước: “Tôi là người phụ trách vận chuyển hàng của lần này Thang Hoa.”
Trương Thiên có chút ngạc nhiên, vậy mà lại là một nữ tài xế.