Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 248
Cập nhật lúc: 2024-10-18 05:47:24
Lượt xem: 24
“Cô làm gì vậy?!”
Bạch Thiển Thiển ôm lấy đầu, kéo b.í.m tóc về.
Đầu óc của người phụ nữ này có vấn đề đúng không?
Bạch Thiển Thiển nhìn ánh mắt tối tăm của Trịnh Nguyên Anh, không khỏi có chút sợ hãi.
Dưới sự kinh hoàng, khí chất lạnh nhạt vốn có của Bạch Thiển Thiển đột nhiên trở nên vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt trong suốt kia để lộ ra một tia bất lực, làm cho người ta không nhịn được mà muốn ôm lấy rồi dỗ dành an ủi.
Đáng tiếc ở trong mắt của Trịnh Nguyên Anh, loại khí chất này lại trở nên vô cùng chói mắt.
Đáy mắt cô ta lóe lên sát khí, chân trái giật giật, tay phải nhằm về phía mặt của Bạch Thiển Thiển.
“Mau dừng tay!”
Ngay lúc Trịnh Nguyên Anh ra tay kéo b.í.m tóc của Bạch Thiển Thiển thì Trương Thiên đã xông vào bên trong.
Cũng may cô hành động rất nhanh, nếu không thì mặt của Bạch Thiển Thiển đã bị cào rách rồi.
“Cho dù là xảy ra mâu thuẫn gì thì cũng phải bình tĩnh nói chuyện, sao có thể chỉ vì một lời không hợp mà ra tay đánh người khác chứ!”
Trương Thiên cầm lấy tay của Trịnh Nguyên Anh, bảo vệ Bạch Thiển Thiển ở phía sau, hai mắt vô cùng cảnh giác nhìn về phía người vừa mới động tay động chân.
Vừa rồi Bạch Thiển Thiển bị dọa sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ta lập tức tố cáo với Trương Thiên.
“Đồng chí Trương Thiên, cô phải phân xử giúp tôi! Trịnh Nguyên Anh cố ý làm hỏng phích nước nóng của tôi, tôi còn chưa đòi cô ta phải đền cho tôi một chiếc mới, vậy mà cô ta lại động tay động chân, muốn dùng tay cào rách mặt tôi!”
“Hiện tại tôi cũng không muốn một điều nhịn chín điều lành nữa, cô ta bắt buộc phải đền cho tôi một phích nước nóng mới, không thì phải đền bằng tiền và phiếu!”
Bạch Thiển Thiển tức giận đến mức hốc mắt đỏ ửng lên, bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Trương Thiên nhìn về phía Trịnh Nguyên Anh:
“Cô định chọn phương án nào?”
“Tôi không chọn, đã nói là không cẩn thận làm rơi rồi, một chiếc phích cũ thôi mà cũng đòi người khác phải bồi thường, cô có cần keo kiệt đến vậy không?”
Trịnh Nguyên Anh cứng cổ khinh thường nói, trong mắt còn lóe lên một tia chột dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-248.html.]
“Một chiếc phích nước giá 3 tệ. Nếu thanh niên trí thức Trịnh đã không để chiếc phích kia vào mắt, vậy 3 tệ đối với thanh niên trí thức Trịnh mà nói ắt hẳn cũng chỉ là vài đồng tiền lẻ, không đến mức không bỏ ra được đấy chứ?”
Bạch Thiển Thiển nhướng mày nói.
Trịnh Nguyên Anh lập tức trừng mắt:
“Chỉ là 3 tệ thôi mà, cũng không phải là tôi không trả nổi!”
Đáy mắt cô ta xẹt qua một tia đau lòng, có chút tức giận trừng mắt nhìn Trương Thiên một cái, sau đó chậm rì rì lấy ví tiền ra, đưa 3 tệ cho Bạch Thiển Thiển.
Bạch Thiển Thiển banh mặt cầm lấy tiền, sau đó nói với Trương Thiên:
DTV
“Đồng chí Trương Thiên, tôi có thể đổi một phòng khác được không ạ?”
Cô ta liếc mắt nhìn Trịnh Nguyên Anh một cái:
“Tôi cũng không dám ở chung phòng với loại người như vậy, nếu như buổi tối nhân lúc tôi đang ngủ, cô ta lén làm gì tôi thì sao?”
“Cô nói cái quái gì vậy?!”
Trịnh Nguyên Anh tức giận chửi ầm lên:
“Không phải tôi chỉ kéo b.í.m tóc của cô một cái thôi sao, sao cô lại nói xấu tôi như vậy!”
Bạch Thiển Thiển quay đầu đi, nắm lấy ống tay áo của Trương Thiên đi ra ngoài.
“Ai biết cô có dám làm hay không, tôi không dám đánh cược hai chữ ‘nếu như’ này đâu.”
Trương Thiên thở dài, rút ống tay áo từ trong tay của Bạch Thiển Thiển ra.
Hai người các cô cứ từ từ mà đấu với nhau, tôi cũng không rảnh tham gia.
“Cô muốn đổi phòng thì trực tiếp đi tìm ông nội của tôi là được, tôi phải đi rồi, tôi còn rất nhiều việc phải làm ở xưởng sữa.”
Trương Thiên nói xong, cũng không để ý tới bàn tay muốn giữ mình lại của Bạch Thiển Thiển, nhanh như chớp chạy ra ngoài đi tới xưởng sữa.
Bạch Thiển Thiển trừng mắt nhìn Trịnh Nguyên Anh một cái, hừ một tiếng rồi lập tức rời đi.
Trịnh Nguyên Anh chậm rãi nhìn về phía xưởng sữa ở bên cạnh, nơi sâu thẳm trong mắt hiện lên một tia ác độc, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.