Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 172

Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:27:34
Lượt xem: 25

Trong mắt Sài Viễn hàm chứa ý cười, thầy ấy đứng dậy nói:

“Vậy thì tôi xin được cảm ơn trước, hy vọng đại đội sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.”

Gần đây Sài Viễn cũng nhận được tin tức từ những người bạn cũ, những người như thầy ấy ở những nơi khác thật sự là rất khổ, thế nên thầy ấy rất hài lòng với đại đội hiện tại - Các đội viên đều tích cực vươn lên, mọi người đều đang nỗ lực để phát triển, sẽ không cố ý nhục mạ họ, cùng lắm chỉ là tránh xa một chút mà thôi.

Sống những ngày như vậy Sài Viễn cảm thấy không sao cả, nhưng thầy ấy không yên tâm nhất chính là vợ và con gái cùng tới đây, họ đi theo thầy ấy rõ ràng là phải chịu khổ.

Sài Viễn đã gặp Trương Thiên vài lần, có ấn tượng rất tốt với cô, là một đứa trẻ hiếu học, thầy ấy rất sẵn lòng giúp đỡ cô bé này một tay.

Chỉ hy vọng đất nước này có thể tốt đẹp hơn, thầy ấy tin rằng gia đình thầy ấy có thể được rửa sạch tội.

Trương Thiên cảm ơn mọi người, sau đó đạp xe nhanh chóng trở về nhà.

Cô phải giải thích chuyện này với ông nội, dù cho đối phương có bán hay không thì cô nhất định phải đến đó một chuyến!

“Ông không đồng ý!”

Trương Đại Ngưu nghe cháu gái nói xong, lập tức từ chối.

Một đứa còn chưa ra khỏi tỉnh thành bao giờ, bây giờ lại nói muốn lên thành phố, còn là đi một mình, đầu óc của ông có vấn đề mới đồng ý chuyện này.

Trương Thiên bất lực hỏi:

“Tại sao ông lại không đồng ý ạ?”

DTV

Trương Đại Ngưu bèn tận tình khuyên nhủ nói:

“Một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như cháu đi tới huyện thành thôi cũng đủ khiến ông cảm thấy lo lắng rồi. Bây giờ cháu còn đòi đi lên thành phố, đừng nói là ông, cả gia đình này cũng sẽ không có ai đồng ý đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-172.html.]

Trương Thiên ôm trán, đổi cách nói:

“Vậy ông tìm một người đi cùng với cháu có được không ạ?”

Dê sữa rất quan trọng đối với sự phát triển trong tương lai của đại đội.

Môi trường ở đây vốn rất thích hợp cho sự sinh trưởng của dê sữa, sườn núi và đồng cỏ rộng lớn có thể cung cấp nguồn thức ăn gia súc dồi dào, hơn nữa ở huyện thành còn có xưởng thủy tinh, không theo ngành sữa thì thật đáng tiếc!

Muốn dựa vào việc trồng lương thực để kiếm tiền thì thật sự rất khó, gỗ trên núi không thể khai thác tùy ý, tài nguyên trên núi cũng không thể khiến cả đại đội cùng giàu lên, chăn nuôi cũng không thể thực hiện theo quy mô lớn, bởi vì lương thực cho người ăn còn có hạn chứ đừng nói đến việc nuôi mấy loài gia súc.

Thế nên hiện tại ngành sữa chính là phương hướng tốt nhất mà cô có thể tìm ra, chỉ khi đại đội phát tiền, mọi người đều có tiền trong túi thì cô mới có thể yên tâm lấy tiền ra dùng, mới có thể sống một cuộc sống kỹ thuật công nghệ tiên tiến hơn một chút.

Vì vậy, bất kể lý do từ chối là gì, cô nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, mua tất cả số dê sữa mà cô có thể mua được rồi mang về đại đội!

Trương Đại Ngưu do dự hai giây rồi lại nhanh chóng từ chối.

“Chuyện dê sữa là đám người đó nói cho cháu biết, lỡ như người cháu định tìm cũng có vấn đề, cháu đi tìm người nọ mua dê sữa rồi bị liên lụy thì sao?”

“Hơn nữa, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, số dê sữa kia không chừng đã bị mua hết rồi, nếu thực sự như thế thì chẳng phải cháu đã uổng công đi một chuyến rồi sao?”

Ông ra sức lắc đầu, tỏ vẻ tin tức này không đáng tin.

Trương Thiên sốt ruột gãi đầu, quyết định giở trò.

“Cháu không quan tâm, dù sao thì cháu cũng phải đi, ông không viết thư giới thiệu cho cháu thì cháu sẽ lén đi! Dù sao cháu hoàn toàn có thể bắt chước chữ của ông mà!”

“Ha! Cái con bé này! Đủ lông đủ cánh rồi có đúng không!”

Trương Đại Ngưu thổi râu trừng mắt, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ giơ lên, muốn đánh lại không nỡ đánh.

Ông chỉ đánh con trai, con gái còn chẳng dám động tay động chân, sao có thể xuống tay chứ.

Loading...