Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:04:32
Lượt xem: 33
Trương Thiên không nhịn được mà cảm khái, người giàu ở huyện thành đúng là rất nhiều!
Một chai sữa giá 2 xu 6 nói mua là mua, còn không hề do dự một chút nào.
Lần này Bao Tu không trực tiếp đưa Trương Thiên tới kho hàng, 600 chai không phải là một con số nhỏ, anh ấy không có đủ quyền để quyết định, chuyện này cần tìm chủ nhiệm phòng vật tư để xử lý.
Chủ nhiệm phòng vật tư vô cùng thoải mái phê duyệt đơn, tiếp đó Trương Thiên mang đơn tới kho để lấy hàng, vì cô mua với số lượng lớn nên xưởng đã chủ động liên hệ với xe giao hàng chở thẳng tới đại đội.
Trước khi rời đi, Bao Tu có chút do dự gọi Trương Thiên lại:
“Tôi có thể trực tiếp mua sữa từ chỗ cô được không?”
Anh ấy đã nhiều lần xếp hàng mua sữa bò, sau đó bởi vì công việc quá bận rộn nên đành phải từ bỏ.
Vợ Bao Tu cuối cùng cũng có sữa, nhưng số lượng không nhiều nên không đủ cho con uống, nếu có sữa tươi thì tất nhiên là tốt hơn.
DTV
Trương Thiên còn tưởng đối phương gọi mình lại có chuyện gì, hóa ra chuyện anh ấy cần nhờ lại vô cùng đơn giản.
“Không vấn đề gì, tầm 5 giờ hơn anh bảo thím Chu đợi ở gần hợp tác xã cung tiêu, tôi sẽ để lại cho anh một chai.”
Cô sảng khoái đồng ý.
“Cảm ơn cô!”
Trong giọng điệu của Bao Tu chứa đầy sự cảm kích.
…
Khi Trương Thiên trở lại đại đội, lập tức khiến mọi người phải đưa mắt nhìn, dù sao cô cũng không trở về một mình, phía sau còn có một chiếc máy kéo chở đồ.
Xe chạy thẳng tới trại chăn nuôi, khi dừng lại, lập tức thu hút một vòng người tới xem.
“Đại đội của chúng ta lại mua đồ gì vậy?”
“Không thể nào, không phải vừa mới mua hai chiếc máy kéo sao?”
“Tôi nhìn thấy rồi, bên trong là chai thủy tinh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-165.html.]
“Nghe nói cháu gái của đại đội trưởng muốn mở xưởng sữa dê để bán sữa, chẳng lẽ con bé mua mấy chai lọ này về dùng sao?”
“Vậy cũng đâu cần phải mua nhiều như thế?!”
Trương Thiên dừng xe, gọi người trong trại chăn nuôi đến giúp đỡ, bao gồm cả những người ban đầu được gọi đến để xử lý phân.
Trong đám người vây quanh có người đến góp vui giúp đỡ, hai mươi bốn thùng gỗ nhanh chóng được dỡ xuống chuyển vào kho của xưởng gia công, Trương Thiên còn lặng lẽ đưa năm điếu t.h.u.ố.c lá cho người vận chuyển.
Đôi mắt của người vận chuyển đột nhiên sáng rực lên, khóe mắt và đuôi lông mày xuất hiện ý cười.
Vốn tưởng rằng giao hàng xuống vùng nông thôn sẽ chẳng nhận được gì, nhưng không ngờ lại được người ta tặng cho năm điếu thuốc, lại còn có đầu lọc, đúng là quá hời!
Đợi người vận chuyển rời đi, đám đông lập tức vây quanh Trương Thiên, mồm năm miệng mười hỏi cô.
“Nhóc Thiên à, hợp tác xã cung tiêu đã nhận sữa dê của đại đội chúng ta rồi đúng không?”
“Nhận rồi ạ, sáng nay đã giao năm mươi chai qua đó, chưa đến một giờ đã bán hết sạch!”
“Bán được bao nhiêu?”
“10 tệ ạ.”
“Kiếm được 10 tệ dễ như vậy sao?! Cháu còn cần người hỗ trợ không? Con gái của thím tay chân vô cùng nhanh nhẹn, việc gì cũng biết làm!”
Trương Thiên có chút bất lực nói với đám đông:
“Công việc này cũng không làm được lâu, bên cháu tạm thời cũng đủ người rồi ạ.”
Nhân lúc mọi người đang thất vọng, cô nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, ở trong phòng không ra nữa.
Đợi mọi người bên ngoài đều giải tán hết, Trương Thiên mới lén lén lút lút lẻn ra ngoài.
Mà cùng với một bộ phận người trở về, rất nhanh chuyện đại đội bán sữa dê đã lan truyền trong đám đông.
Có người ngạc nhiên, có người lo lắng, có người trầm ngâm, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng tất cả đều có một điểm chung là cho rằng việc kinh doanh này có thể làm được.
Suy cho cùng, mới một buổi sáng mà đã kiếm được 10 tệ, như vậy không phải là dễ thì thế nào là dễ nữa.
Trương Đại Ngưu nhanh chóng nhận được tin, biết Trương Thiên lại mua thêm sáu trăm chai thủy tinh, ông vô cùng lo lắng gấp gáp về nhà.