Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:04:21
Lượt xem: 22
Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng hai đứa em trai hô to gọi nhỏ.
“Trâu sắt lớn quá!”
DTV
“Trâu sắt!”
Trương Thiên lập tức hiểu ra là ông nội đã trở lại.
Cô vội vàng lấy cái chén ra khỏi không gian, sau đó ra cửa nghênh đón.
Nơi xa có một con “trâu sắt” lớn màu đỏ đang gào rú chạy về phía sân phơi, phía sau kéo theo một thùng xe lớn.
Trên thùng xe đặt một chiếc máy kéo loại nhỏ, ông nội Trương Đại Ngưu và kế toán Tiền ngồi ở sau thùng xe, cười không khép được miệng, vừa thấy đã biết trong lòng họ đang vô cùng vui vẻ!
Xung quanh có không ít đội viên chạy theo, có người thậm chí còn nóng lòng muốn thử trèo lên trên xe.
“Máy kéo kìa! Đã vậy còn có tận hai chiếc!”
“Đại đội của chúng ta hiện giờ giàu đến như vậy sao?!”
“Cho tôi ngồi thử! Cho tôi thử một chút đi!”
“Tránh ra, để cho tôi thử!”
Trương Đại Ngưu thấy càng ngày càng có nhiều người chạy tới xem, có người còn đứng chặn ở trước xe, ông lo lắng xảy ra chuyện, bèn vội vàng cho dừng xe lại.
Trương Thiên vội vàng bưng cái chén bước tới, sau khi ông nội bước xuống, cô lập tức đưa tới trước mặt ông.
“Cháu bưng cho ông chén sữa ấy hả?!”
Trên mặt Trương Đại Ngưu lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Ông lớn tuổi như vậy, cũng không phải trẻ con, sao lại bưng sữa tới đây cho ông chứ?
Trương Thiên ngại ngùng cười một cái:
“Ông nội ơi, ông cứ nếm thử trước đi ạ! Cháu bưng sữa cho ông uống cũng là có nguyên nhân đó ạ.”
“Được rồi.”
Trương Đại Ngưu có chút chột dạ nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có người chú ý đến mình, lúc này mới yên tâm bưng cái chén lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-158.html.]
Ông nhấp hai ngụm, tò mò hỏi:
“Đây hình như không phải là sữa dê, trâu của đại đội đã sinh ra nghé con rồi sao?”
Trương Đại Ngưu đã từng uống qua sữa dê, vị của nó không như vậy, nhưng sữa này lại không hề có vị tanh, đã vậy còn có một chút mùi thơm thoang thoảng.
Trương Thiên cười lắc đầu:
“Đúng là trâu đã sinh ra nghé con, nhưng thứ này cũng không phải là sữa trâu, mà là sữa dê ạ!”
Trương Đại Ngưu không thể tin được:
“Không thể nào!”
Ông lại uống thêm một ngụm, lúc này đây mới nhấm nháp một cách cẩn thận.
Cho đến khi uống hết toàn bộ sữa ở trong chén, Trương Đại Ngưu cũng không dám tin tưởng đây chính là sữa dê.
Trương Thiên cũng biết trước khi ông nội được tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không tin tưởng đây là sữa dê.
Cô cũng không vội vàng khẳng định đây là loại sữa nào, chỉ hỏi:
“Ông nội ơi, ông cảm thấy nếu chúng ta mang sữa này đi bán ở hợp tác xã cung tiêu, liệu có bán hết được không ạ?”
Bán sữa mới là mục đích chính của cô.
Hiện tại cô chỉ là đội viên của một đội sản xuất bình thường ở thập niên 60, thế nên vì để mau chóng có được cuộc sống tốt hơn, việc phát triển đội sản xuất chính là phương thức an toàn và hữu hiệu nhất.
Mà cho dù phát triển cái gì, yếu điểm đầu tiên chính là tài chính, muốn phát triển thì cần phải có một lượng lớn tiền tài cung ứng.
Như vậy phải làm cách nào để kiếm được một khoản tiền lớn?
Thứ dễ kiếm tiền nhất chính là hàng xa xỉ.
Thời đại này hàng xa xỉ cũng chỉ có vài thứ, như là xe đạp, đồng hồ, máy may, TV, radio…
Đa số hàng xa xỉ đều là máy móc, ngoài ra cũng có một vài loại t.h.u.ố.c lá và rượu cũng thuộc hàng xa xỉ, chỉ là những thứ này đều không liên quan gì tới đại đội Hồng Quang, vả lại họ cũng không làm được.
Chỉ có một món hàng xa xỉ mà đại đội Hồng Quang có thể chạm vào, đó chính là —— sữa!
Ở thời đại một cân gạo có giá hai xu tám, một chai sữa bò 250 ml có thể bán được giá hai xu, hơn nữa mặt hàng này còn là cung không đủ cầu, chỉ cần có người bán thì chắc chắn sẽ có người mua, 100% không xảy ra tình trạng ế chỏng ế chơ, tồn hàng này kia.
Hơn nữa sữa được sản xuất ở nông thôn, được coi là nông sản, nếu lấy danh nghĩa của đại đội để bán thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ phiền phức gì.