Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:04:09
Lượt xem: 30

Đương nhiên cũng có một số người nói mấy lời mỉa mai, nhưng lỗ tai của các đội viên trong đại đội giống như được lắp bộ lọc, tất cả đều giả vờ không nghe thấy, trái lại làm cho những người đó tức giận không chịu được.

Mà khi mọi người đang vui mừng khôn xiết, đại đội lại chào đón một nhóm người - cũng chính là những người này sẽ mang đến thay đổi rất lớn cho đại đội Hồng Quang trong tương lai.

Trương Thiên cũng giống như bao ngày bình thường khác, buổi sáng sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là mặc quần áo, đạp xe đạp đến trại chăn nuôi cho trâu bò ăn.

Tổng cộng có ba người phụ trách việc chăn nuôi trâu bò, theo thứ tự là Trương Thiên, Trương Tiểu Mai và ông cụ Triệu Sơn.

Lúc Trương Thiên chạy tới, ông cụ Triệu Sơn đã lấy cỏ khô và thức ăn ủ chua cho gia súc ăn, lúc này ông ấy đang đứng bên cạnh một con trâu cái đang mang thai để kiểm tra bụng của nó.

“Ông Triệu à, chừng bao lâu nữa thì con trâu này sinh ra nghé con ạ?”

Trương Thiên tò mò bước lại gần hỏi.

Triệu Sơn sờ sờ cằm:

“Chắc là trong vài ngày tới thôi, mấy người chúng ta chú ý một chút, đến lúc đó ông sẽ trực buổi tối, còn các cháu trực ban ngày.”

DTV

“Không được, không được đâu ạ!”

Trương Thiên lập tức lên tiếng phản đối:

“Ông đã lớn tuổi rồi, không nên thức đêm, cháu và Tiểu Mai còn trẻ, sức khỏe dồi dào, để hai chúng cháu thay phiên trực đêm cho ạ.”

Triệu Sơn không đồng ý, lắc đầu nói:

“Buổi tối không an toàn, sao ông có thể để cho hai cô gái nhỏ đứng canh ở trong chuồng bò chứ!”

Trương Thiên cười ha ha, tay phải cầm thứ gì đó, đắc ý nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-150.html.]

“Cháu không sợ, chỉ cần trong tay có thứ này, cho dù có là sói tới đây cũng không làm gì được cháu đâu ạ!”

Khi anh Hai về nhà ăn tết, đã mang theo s.ú.n.g lục về như đã hứa, là một cây s.ú.n.g lục K64, thứ này hình như chỉ có lãnh đạo trong quân đội mới có, cũng không biết anh Hai đã lấy được nó ở đâu.

Có s.ú.n.g lục, trong lòng Trương Thiên lập tức tự tin hơn nhiều, cho nên mới dám tích cực đổi ca trực đêm như vậy.

Triệu Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó mới hỏi:

“Cháu có biết dùng không?”

Trương Thiên gật đầu, tự tin nói:

“Cháu đã đến tìm chú Mạch Đa để học cách sử dụng rồi ạ, không dám nói bách phát bách trúng, nhưng chí ít có thể b.ắ.n mười mà trúng bảy, tám ạ.”

Cô nhớ chú Mạch Đa từng nói mình rất có năng khiếu, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.

Nếu Trương Thiên đã nói như thế, cô còn có vũ khí để tự bảo vệ bản thân, cuối cùng Triệu Sơn cũng đồng ý, giao nhiệm vụ trực đêm cho Trương Thiên.

Chuồng bò cũng chỉ khi nào có trâu cái sắp sinh mới cần phải trực đêm, nếu là ngày thường thì chỉ cần đóng kỹ cửa chuồng trâu bò, không cho thú hoang lẻn vào là được.

Từ sau khi Trương Thiên đến làm việc ở trang trại bò sữa, cô đã lần lượt truyền đạt lại các phương pháp chăn nuôi gia súc cho đại đội, hiện giờ đại đội cũng đã căn cứ theo nội dung Trương Thiên nói để tiến hành thay đổi.

Ban đầu, tất cả gia súc đều được nhốt ở trong một chiếc sân lớn, rất dễ xảy ra xô xát, nhưng bây giờ toàn bộ sân bãi đã được lát đá, còn xây thêm các bức tường bằng gạch nung ở bên ngoài. Trên tường có cửa sổ, bên trong được chia thành các phòng đơn, mỗi phòng đơn sẽ để một con gia súc.

Có phần tương tự với trại chăn nuôi sau này, nhưng là phiên bản chưa nâng cấp, chẳng qua như vậy cũng đã đủ cho đại đội sử dụng rồi.

Hiện giờ đại đội có tổng cộng 30 con trâu cái, trong đó có một nửa là đang mang thai, vì để an toàn, đồng thời tiện cho việc quản lý, mấy người Trương Thiên đã tiến hành phân loại những con trâu này, những con trâu đang mang thai sẽ được xếp riêng vào một khu vực.

Trước đó Trương Thiên và Trương Tiểu Mai cũng đã thương lượng qua về việc trực đêm, hai người cũng đã thống nhất được ý kiến, cho nên hôm nay Trương Thiên mới có thể trực tiếp nói với ông cụ Triệu Sơn đổi ca trực đêm cho cô và Trương Tiểu Mai.

Loading...