Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:42:05
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 228: Bữa tiệc mật
Lục Thừa bên bếp lò đốt lửa, thấy cô bé đáng yêu, giả vờ tội nghiệp bĩu môi.
“Châu Châu, bố cũng đói quá.”
“À.” Châu Châu chớp chớp mắt, bước những bước nhỏ đến bên bố, miếng sườn trong tay , bố. Mãi mới hạ quyết tâm, đưa miếng sườn . “Bố ăn .”
“Châu Châu ngoan quá! là chiếc áo bông nhỏ của bố!”
Lục Thừa toe toét.
Diệp Kiều hai bố con, hạnh phúc trong mắt gần như tràn ngoài.
Lục Thừa giả vờ c.ắ.n một miếng sườn, đưa tay ôm con gái, để cô bé sưởi ấm bên bếp lò, còn thì dùng kẹp lửa lấy một củ khoai lang nướng to bằng bàn tay từ đống lửa.
“Bố ăn sườn của con , đền con một củ khoai lang nướng nhé.”
Đây là củ vùi đó, kích thước lớn, hình con thoi dài, nhưng là ruột đỏ, nướng đến giờ vỏ ngoài nứt , lộ lớp thịt bên trong màu cam đỏ, trông ngon.
Mắt Châu Châu rời , chiếc mũi nhỏ khịt khịt.
“Bố ơi, thơm quá.”
“Cũng ngọt nữa.”
Lục Thừa hi hi, sợ nóng lắm, trực tiếp cầm củ khoai bóc vỏ.
Củ khoai chia thành hai nửa thô bạo, lộ lớp thịt khoai lang bên trong mắt, màu đỏ tươi, giống như lòng đỏ trứng muối đang chảy.
Nước miếng Châu Châu sắp chảy , miếng sườn trong tay cô bé lập tức mất sức hấp dẫn.
Cô bé chằm chằm củ khoai, đột nhiên nhào tới, há miệng to!
“Khoan!”
Lục Thừa vội vàng né tránh.
Diệp Kiều vứt đũa, chạy đến, đưa tay giữ lấy con gái.
Hai vợ chồng hồn xiêu phách lạc .
Một lúc , Diệp Kiều mới thở dài, xuống bên cạnh, để con gái bên cạnh .
“Châu Châu, đút con ăn.”
Cô lấy một chiếc thìa nhỏ, múc một muỗng khoai lang từ tay Lục Thừa, thổi mấy cái mới đưa đến miệng Châu Châu.
“Khoai lang nóng, để trẻ con tự ý cắn.”
“Được.” Lục Thừa chột xoa xoa mũi, “Lần sẽ chú ý hơn.”
Diệp Kiều giận, động tác né tránh của Lục Thừa kịp thời, Châu Châu thương.
Đút một miếng xong, Diệp Kiều tiếp tục nữa, mà : “Châu Châu, con ăn hết miếng sườn .”
“Vâng.” Châu Châu thấy đang thổi khoai lang, nuốt nước miếng, ngoan ngoãn cúi đầu gặm sườn.
Sườn cũng ngon, khoai lang cũng ngon, haizz, Châu Châu khó chọn quá.
Sau khi cho Châu Châu ăn gần no, cả nhà họ mới mang rượu và thức ăn sang sân bên cạnh.
Vợ chồng Tần Ngọc Bình đợi sẵn .
Thấy họ, Tần Ngọc Bình nhiệt tình chào đón.
“Mau mau mau, đây.”
“Chị Ngọc Bình, món ăn của chúng để ạ?” Diệp Kiều cái bàn vuông chất đầy thức ăn, hỏi.
“ dọn bớt đây.” Tần Ngọc Bình nhanh nhẹn xếp chồng vài đĩa bàn .
Để chiêu đãi nhà họ Lục, Tần Ngọc Bình chuẩn tới sáu món, rau, thịt, canh, gần như còn thịnh soạn hơn cả bữa cơm tất niên của họ.
“Diệp Kiều, cô khách sáo quá, là nhà chúng mời mà, cô còn mang theo hai món chính đến.”
Diệp Kiều xuống theo sự sắp xếp của cô , : “Vừa nhà còn chút thịt, ăn sợ hỏng mất, mang qua góp vui thôi.”
Bàn tay Tần Ngọc Bình đang đặt vai cô khựng , hiểu ý của Diệp Kiều, trong lòng thấy ấm áp, nụ mặt càng thêm sâu sắc.
“Mau, đừng nữa, xuống .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-228.html.]
Chiếc bàn vuông lớn, sát .
Hay đúng hơn, căn phòng nhà Tần Ngọc Bình diện tích lớn, tổng cộng chỉ hơn $20$ mét vuông, đặt giường, tủ, v.v. xong thì còn nhiều gian.
Hôm nay bỗng chốc thêm năm đến, trống để gần như còn.
Nhìn vẻ chật chội trong nhà , Tần Ngọc Bình gượng gạo.
“Xin nhé, Diệp Kiều, chịu khó chen chúc một chút.”
Diệp Kiều kéo cô xuống: “Có gì mà ngại, chúng kéo cả nhà đến ăn ké còn ngại đây . Chị Ngọc Bình, hôm nay nếm thử tài nấu nướng của chị mới , thơm quá!”
Tần Ngọc Bình vội : “Nào nào nào, rót rượu cho cô.”
Khi rượu , khí bàn lập tức hòa hợp hơn.
Hai đứa trẻ vốn quen , cùng một chỗ, tay cầm đũa ăn ngẩng đầu.
Diệp Kiều và hai phụ nữ uống rượu vang đỏ, túm tụm trò chuyện, chủ yếu xoay quanh con cái, ăn ở, .
Ở một góc khác, Lục Thừa, Ngô Thiên Khang, Lục Kiến Quốc thì uống rượu trắng kèm lạc rang.
Lúc uống rượu, các món thịt bàn cũng thơm bằng lạc rang, một ngụm rượu một hạt lạc, ba đàn ông cũng ăn uống thú vị.
Sau vài tuần rượu.
Các bà vợ rời khỏi bàn, chuyển sang một bên trò chuyện.
Ngô Thiên Khang mới đến chuyện chính.
Anh ngại ngùng Lục Thừa: “Kỹ sư Lục, tổ dự án của còn thiếu ?”
Lục Thừa gật đầu: “Ừm, định tìm 20 , bây giờ còn thiếu năm, sáu .”
Tim Ngô Thiên Khang đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu hiện lên một màu đỏ nhạt, là do rượu xông lên do hồi hộp.
“Kỹ sư Lục, xem thể tổ dự án của ? là thợ kỹ thuật cấp năm của nhà máy, giỏi hàn, rèn, nấu chảy. Lúc mới , theo thầy Chương, ông dạy đủ thứ…”
Sợ Lục Thừa nghĩ học quá nhiều thứ tạp nham, tinh thông một nghề nào, Ngô Thiên Khang vội vàng giải thích thêm vài câu.
“Hai năm nay hàn, hàn hồ quang ở nhà máy chúng đều do và một thầy thợ khác phụ trách. Tuy mới cấp năm, nhưng tay nghề thì khỏi bàn. Chỉ là trình độ học vấn của thấp, học hết tiểu học…”
Gia đình Ngô Thiên Khang nghèo, những năm nhà máy thép thiếu , may mắn công nhân tạm thời, theo thầy Chương học $7$-$8$ năm, lương nhận thì ít nhất, nhưng là công việc cực nhọc nhất.
Thực tay nghề của tệ, chỉ là bằng cấp, chống lưng, ở nhà máy thép hơn mười năm, liều mạng cũng chỉ lên cấp năm, lên nữa thì khó như lên trời.
“Kỹ sư Lục, nếu nhận tổ dự án, đảm bảo sẽ việc chăm chỉ! Anh gì, nấy!”
Ngô Thiên Khang vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Giọng câu to, cả phòng đều thấy.
Diệp Kiều và các phụ nữ cũng dừng , đầu sang.
Tần Ngọc Bình căng thẳng siết chặt ngón tay, nín thở chờ đợi.
Lục Thừa Ngô Thiên Khang, gì.
Môi Ngô Thiên Khang mấp máy, trong lòng lạnh dần, gượng .
“Không … Kỹ sư Lục, tổ dự án của cũng …”
“Cũng là .”
Lục Thừa khẽ thở dài, đầu Diệp Kiều, thấy cô và Tần Ngọc Bình khá gần , con gái và bé cũng chơi vui vẻ.
Anh suy nghĩ một chút, : “Thợ Ngô, tổ dự án của như nghĩ . Trong tổ nhiều công việc lặt vặt, phòng thí nghiệm thực sự trong nhà máy thép.”
Dự án Lục Thừa đang tham gia liên kết chặt chẽ với phòng thí nghiệm quốc gia, chức vụ ở nhà máy thép chỉ là bề ngoài, coi như một chức vụ đãi ngộ cao để ràng buộc . Đây cũng là lựa chọn của Lục Thừa, thể ở bên gia đình, đảm bảo an .
Tổ dự án như , hợp với công việc của Ngô Thiên Khang.
“Là …”
Ngô Thiên Khang thất vọng cúi đầu, nhưng nhanh chóng lên.
“Không , hôm nay quen với Kỹ sư Lục là may mắn của Ngô Thiên Khang ! xin mời một chén.”
Nói , ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Lục Thừa , chợt nghĩ đến thợ Diêu và những khác ở Thâm Thành, thực là thể để Ngô Thiên Khang gia nhập công ty của họ.