Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-11-12 13:26:10
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

197. Con Nuôi

 

Tối hôm đó, Diệp Kiều ôm con gái ngủ trong phòng của .

Tuy cô và Lục Thừa chuyển lên thành phố sống, nhưng mỗi khi trời nắng , Trương Thúy Thúy đều mang chăn trong phòng họ phơi.

Qua lớp chăn, Diệp Kiều vẫn ngửi thấy mùi nắng.

Châu Châu cũng vui vẻ chui chui trong chăn.

“Mẹ ơi, chăn ấm quá!”

Diệp Kiều đưa tay vỗ m.ô.n.g nhỏ của con bé: “Ấm cũng chơi trong đó, mau rửa chân , rửa sạch mới ngủ.”

“Hi hi, ạ.”

Mặt Châu Châu đỏ bừng, khi khỏi chăn liền dán chặt Diệp Kiều , vẻ nũng nịu đáng yêu vô cùng.

Diệp Kiều rửa chân xong thì bảo con bé , còn đổ nước.

Ôm cô con gái bé nhỏ trong lòng, cảm nhận ấm từ con bé, Diệp Kiều thầm thở dài.

Người con gái ấm, cô ôm cũng thấy thoải mái, nhưng hai chân vẫn lạnh ngắt.

Nếu Lục Thừa ở đây, cô thể rúc lòng , đàn ông sẽ nắm lấy đôi chân lạnh băng của cô, dùng nhiệt của để sưởi ấm.

Không chuyện bên Lục Thừa xử lý thế nào , một tuần thực sự về nhà đúng hẹn ?

Diệp Kiều suy nghĩ miên man, mơ màng ngủ .

 

“Mẹ, áo khoác bông của hai và chị dâu để ở ạ? Con tìm khắp nơi thấy.”

Lần Diệp Kiều về, Viên Hiểu Quyên nhờ cô tiện thể mang ít đồ lên.

Hai vợ chồng họ ở thành phố Bắc Hà khá lâu, quần áo mang theo đó đủ mặc.

Trương Thúy Thúy tiếng cô, lau tay từ bếp .

“Áo khoác bông của hai đứa nó hôm qua mang phơi, hôm qua tranh thủ lúc còn nắng cất . Chờ chút nhé, tìm cho con.”

Nhìn thấy chồng kéo một cái thùng to tướng từ gầm giường phòng Viên Hiểu Quyên, Diệp Kiều ném ánh mắt ngưỡng mộ về phía bà.

“Mẹ, thật là khéo thu xếp.”

“Chứ , áo khoác bông cất như , năm lấy đảm bảo vẫn như mới, đập đập một cái là mặc , bông bên trong vẫn còn mềm xốp.”

Trương Thúy Thúy hi hi, truyền thụ kinh nghiệm mấy chục năm của cho con dâu.

“Con và thằng ba sống thành phố cũng thể cất giữ quần áo như . Mình xuất là nông dân nghèo khổ, học cách cần kiệm tiết kiệm.”

Nói đến đây, bà nhịn than phiền hai câu.

“Thằng ba tiền , tiêu tiền phóng khoáng, một chút cũng tiết kiệm. Kiều Kiều , con dạy dỗ nó tử tế! Không chiều nó!”

Trương Thúy Thúy chỉ cần nghĩ đến căn phòng đầy đồ điện gia dụng của con trai là thấy đau đầu.

Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt đấy!

Diệp Kiều chột sờ mũi: “Vâng, , con sẽ trông chừng cẩn thận.”

Thực tế, tiền cô tiêu cũng ít hơn Lục Thừa.

Trước khi xuyên sách, Diệp Kiều tự do tài chính, xuyên đến thời đại khó khăn , bất đắc dĩ cô sống khổ sở.

Bây giờ khác, cô và Lục Thừa đều rủng rỉnh tiền, đương nhiên cố gắng tạo cho một môi trường sống thoải mái hơn.

“Nó Thâm Quyến khi nào về ?”

Trương Thúy Thúy đột nhiên nghĩ đến câu hỏi .

“Lần hai đứa nó những nửa năm trời.”

Diệp Kiều dám với bà rằng chỉ Thâm Quyến, mà còn tình cờ du lịch Hồng Kông mấy ngày.

“Sản phẩm mới của nhà máy họ đến giai đoạn then chốt , sang đó theo dõi. Chắc một tuần là về.”

“Vậy thì . Hai đứa tụ ít xa nhiều.”

Trương Thúy Thúy giúp cô gấp gọn những chiếc áo khoác bông lớn, nhét túi hành lý, còn quỳ lên để nén .

Diệp Kiều vội vàng phối hợp buộc chặt túi hành lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-197.html.]

Trương Thúy Thúy : “Châu Châu năm nay cũng gần bốn tuổi , con và thằng ba cũng thể tính đến chuyện sinh đứa thứ hai .”

Con cái nhà bà hiểu , mấy cặp vợ chồng trẻ trong thôn đều thể ba năm ôm hai đứa, riêng hai cô con dâu nhà bà chẳng hề vội vàng, sinh xong một đứa là như thể thành nhiệm vụ .

Diệp Kiều tranh cãi với bà, chỉ gật đầu: “Vâng ạ, con và A Thừa đều đang nghĩ đến đây.”

Thực tế, cô và Lục Thừa hề kế hoạch sinh đứa thứ hai. Hai họ đều công việc riêng để bận rộn, vốn dĩ chăm sóc một Châu Châu đủ mệt, thật sự sinh thêm đứa nữa.

Hơn nữa, Diệp Kiều qua nguyên tác, cô thương Châu Châu, dành cho con bé nhiều tình yêu thương hơn, cũng nghĩ rằng khi sinh đứa thứ hai cô thể yêu thương đứa con thứ hai tận tâm như đối với Châu Châu.

Điều công bằng với đứa trẻ thứ hai.

Để cả hai đứa con đều chịu thiệt thòi, Diệp Kiều và Lục Thừa bàn bạc đó, quyết định chỉ sinh Châu Châu một .

Bây giờ còn bốn, năm năm nữa mới đến thời kỳ kế hoạch hóa gia đình, chỉ cần ngơ đến năm 1982 là , đến lúc đó Trương Thúy Thúy sẽ thể tiếp tục giục sinh nữa.

Các gia đình thực hiện kế hoạch hóa gia đình thể nhận Giấy Chứng Nhận Con Một do Nhà nước cấp, Diệp Kiều thực khá .

“Cô lớn!”

Trong sân vọng tiếng kêu vui mừng của Châu Châu.

Diệp Kiều thò , thấy chị cả Lục Giai xách đồ nhà.

Lục Giai đưa tay xoa đầu Châu Châu: “Châu Châu , đây! Để cô lớn bế nào!”

Cô cúi xuống bế Châu Châu lên, nhấc lên nhấc xuống.

“Ôi chao, Châu Châu nhà lớn thêm ! Cô lớn sắp bế nổi nữa .”

“Hi hi hi.”

Châu Châu mật ôm cổ cô, dụi dụi cô.

“Châu Châu lớn ạ.”

đúng đúng, Châu Châu sắp cao đến đầu gối cô lớn .”

“Chị cả.”

Diệp Kiều bước khỏi phòng gọi một tiếng.

“Kiều Kiều, em ở phòng của Hiểu Quyên?”

Trương Thúy Thúy xách túi hành lý : “Hai con đang sắp xếp áo khoác bông. Sao con về giờ ?”

Ánh mắt Lục Giai lóe lên, đặt Châu Châu xuống, cho họ xem đồ xách tay.

“Mẹ, con mang sữa bột lúa mạch cho và bố.”

“Không cần tốn tiền, và bố đều mà ăn.”

Trương Thúy Thúy miệng trách móc, nhưng mặt như hoa nở.

“Mẹ, con mang áo khoác bông xe đây.”

Diệp Kiều thấy hai con hình như chuyện riêng , lấy túi hành lý từ tay Trương Thúy Thúy, xách chiếc xe Jeep ở cổng sân.

“Châu Châu, con xe cùng . Con giúp một tay.”

Nghe cần giúp, Châu Châu chạy nhanh như gió, thoăn thoắt theo.

Thấy con dâu và cháu gái , Trương Thúy Thúy đưa con gái lớn phòng , kéo cô xuống, sốt ruột hỏi.

“Giai Giai, con mau , gia đình xảy chuyện gì lớn ?”

“Mẹ.” Lục Giai gọi tiếng , mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn . “Mẹ, Ái Quốc nó nửa tháng ôm về một đứa bé.”

“Ý con là ?” Trương Thúy Thúy hiểu.

Lục Giai c.ắ.n môi, giọng như nghẹn từ cổ họng.

“Nó con đẻ con, hai vợ chồng già , ngay cả lo ma chay cũng . Nó liền mua một đứa bé từ bên ngoài về…”

Trương Thúy Thúy hít một lạnh, đưa tay nắm lấy con gái.

“Nó mua từ bọn buôn ư?!”

“Nó là con của , ban đầu con thấy kỳ lạ, nhà nào một đứa bé trai khỏe mạnh chứ? chắc như đinh đóng cột, con cũng tin.

Con ngày đêm chăm sóc đứa bé, nó , nó đói, nó tè, dù vất vả mệt mỏi đến , con cũng thể bật dậy khỏi giường ngay lập tức.

Con nghĩ chỉ cần con đối với đứa bé, nuôi nấng nó như con ruột của , lớn lên nó cũng sẽ hiếu thảo với con và Ái Quốc.”

 

Loading...