Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-11-12 04:12:34
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

152. Chúng nhỏ thôi

 

Đối với đề nghị của vợ , Lục Thừa tối hôm đó giường suy nghĩ lâu, càng nghĩ càng phấn khích, nhịn kéo đèn điện lên.

"Kiều Kiều, thấy em đúng."

"Hả?"

Diệp Kiều mơ màng mở mắt, phát hiện chồng hề ý buồn ngủ, đôi mắt vẫn tỉnh táo.

Lục Thừa lật , nghiêng, đặt tay lên gối cô, cúi đầu .

"Anh quyết định xin một mảnh đất để xây nhà. Sẽ xây trong phạm vi một km quanh nhà máy điện tử."

Sở dĩ xây sát bên nhà máy điện tử là vì còn tính đến khả năng sinh sống của ngôi nhà, và việc nhà máy điện tử thể mở rộng .

Mua nhà cũng xem xét các tiện ích xung quanh, thể tìm một mảnh đất hoang bắt đầu xây. Lục Thừa nghĩ kỹ về khu vực xung quanh một km, chọn ba địa điểm.

Anh trình bày ưu và nhược điểm của ba địa điểm, hỏi Diệp Kiều.

"Kiều Kiều, em sống ở ?"

Lúc , cơn buồn ngủ của Diệp Kiều cũng tan, cô suy nghĩ theo ý của Lục Thừa:

"Em sẽ chọn mảnh đất phía nam, ở đó gần nhà Hiểu Tĩnh nhất, tiện ích đầy đủ nhất, khí sinh hoạt."

"Được, chúng chọn mảnh đất đó."

Lục Thừa khẽ: "Đợi nhà xây xong, chúng sẽ chuyển về thành phố sống."

"Được." Diệp Kiều ngước , ánh mắt mang ý trêu chọc buồn . "Anh cho Châu Châu ngủ ở phòng trẻ con ?"

Lục Thừa thoáng qua con gái đang ngủ say ở phía bên phòng, hình nhỏ bé thẳng chiếc giường nhỏ mềm mại.

"Em ? Ở chung phòng với con gái, chúng gì cũng tiện.

Lần chúng khó khăn lắm mới chủ đề chính, con bé đột nhiên tỉnh dậy..."

Diệp Kiều thấy ánh mắt đúng, mặt cô lập tức đỏ lên, vội vàng bịt miệng .

"Đừng bậy."

"Hừ." Lục Thừa nhẹ, thuận thế nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay , chăn, chân cọ chân Diệp Kiều. "Được, , thì chứ?"

Diệp Kiều kéo chăn, rụt xuống một chút, chỉ để lộ đôi mắt to tròn long lanh.

Lục Thừa nheo mắt, đưa tay tắt đèn điện, đè cô xuống.

Trong bóng tối, thở hai chạm , môi chạm , trong lúc cuồng tiếng rên khẽ thoát .

Cơ thể che chăn, chân Diệp Kiều động đậy, bàn chân nhỏ nhắn giẫm lên mu bàn chân Lục Thừa.

"Ưm..."

Diệp Kiều phát tiếng kêu khó nhịn, cơ thể run rẩy, cảm giác tê dại lan truyền từ xương cụt lên, dọc theo xương sống, trực tiếp xông lên đại não.

Trước mắt cô như những tia sáng rực rỡ, tròn, kéo cô ngừng chìm đắm xuống.

"Suỵt, nhỏ thôi."

Giọng Lục Thừa mang theo tiếng nhẹ vang lên bên tai, đầy vẻ thú vị khó tả.

Diệp Kiều hổ bực bội, đang trả thù việc cô bịt miệng đó.

Cơn giận thể nuốt trôi, Diệp Kiều ôm lấy đàn ông , ghé môi tới, hút mạnh một cổ .

Sóng chăn lăn tăn lâu, cho đến khi trời dần sáng mới dừng .

Ngày hôm , Lục Thừa sảng khoái khỏi phòng, vết hôn cổ hiện rõ.

Một giờ , Diệp Kiều ngáp ngắn ngáp dài thức dậy, khi sân thì thấy chồng đang cho Châu Châu ăn, cô ngại ngùng.

"Mẹ, để con cho Châu Châu ăn ạ."

"Không , rảnh mà."

Trương Thúy Thúy hề bận tâm, tươi từ chối.

"Dù cho một đứa ăn cũng là cho, cho hai đứa cũng là cho."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-152.html.]

Diệp Kiều lúc mới phát hiện mặt chồng hai cái bát nhỏ, bên trong là trứng hấp.

Chỉ là Châu Châu nhà họ ngoan, ngoan ngoãn ghế nhỏ để đút ăn, còn thì chạy khắp sân chơi đùa, mãi lâu mới chạy về ăn một miếng.

Cậu bé chính là con trai của Lục Kiện và Viên Hiểu Quyên, sinh sớm hơn Châu Châu hơn 10 ngày.

Trương Thúy Thúy hất cằm về phía nhà bếp, : "Kiều Kiều, con mau bếp bảo thằng Thừa nấu cho con một bát mì, nó đang bữa sáng đấy."

Diệp Kiều cong mắt , chồng thật : "Dạ ạ."

Cô chạy bếp bảo Lục Thừa nấu cho một bát mì, nấu xong mới lấy bát.

"Lấy giẻ lót tay , kẻo bỏng." Lục Thừa yên tâm dặn dò.

Diệp Kiều liên tục gật đầu: "Con , yên tâm ."

Cô bưng bát , khóe mắt hình như quét qua cái gì đó, cô đột ngột đầu Lục Thừa... cổ ...

"Anh ..."

Lục Thừa nghi ngờ: "Anh ?"

"Sao che ?!" Tai Diệp Kiều đỏ bừng, nếu hai tay đang bưng bát mì đầy ắp nước dùng, cô thực sự sẽ lao tới che .

Lục Thừa với cô, tự hào ngẩng cổ lên, để lộ vết đỏ chói lọi.

"Anh tại che? Đây là bằng chứng cho tình yêu của chúng mà."

"Không ! Anh mau theo em về phòng, em lấy đồ che cho ." Diệp Kiều lo lắng thôi.

"Ha ha ha ha, chịu !"

Lục Thừa ăn sáng xong từ lâu, vốn dĩ định ngoài, ở cũng chỉ để nấu mì cho Diệp Kiều. Khi Diệp Kiều định chạy tới bắt , lập tức chuồn lẹ.

"Lục Thừa! Anh đây!" Diệp Kiều đuổi theo.

"Ha ha ha ha."

Lục Thừa chân dài, chỉ vài bước đến cổng sân, sảng khoái với Diệp Kiều, sang với Trương Thúy Thúy.

"Mẹ, con xưởng đây!"

Nói xong, bóng dáng biến mất.

Diệp Kiều tức giận dậm chân trong sân.

Trương Thúy Thúy buồn hai vợ chồng, chút nghi ngờ hỏi: "Kiều Kiều, chuyện gì ?"

Diệp Kiều ánh mắt lóe lên, chuyện thể với chồng?

"Mẹ, ạ, con ăn đây."

Lục Thừa , với tốc độ nhanh nhất xin một mảnh đất, tất thủ tục phê duyệt tìm đội xây dựng bắt đầu xây nhà.

Bên khởi công, tin tức nhà máy điện tử Thừa Phong sắp chia nhà mọc cánh bay khắp ngóc ngách thành phố Bắc Hà.

Gây hiệu ứng chấn động.

Bởi vì, trong thời đại , điều kiện nhà ở của đều khó khăn, nhiều gia đình năm sáu chen chúc trong một căn phòng.

Những trẻ tuổi mới thậm chí còn ở ghép, nếu hai cặp vợ chồng trẻ cùng kết hôn, họ còn thương lượng thời gian riêng tư, tránh sự ngại ngùng.

Khu tập thể nhà máy thép, nhà họ Diệp.

Nhân lúc Diệp Diệu Tổ hiếm khi ở nhà, Lâm Uyển ngập ngừng mở lời.

"Diệu Tổ, nhà máy điện tử Thừa Phong cũng chia nhà, con thử xem ?"

"Cái loại nhà máy tư nhân đó ?"

Diệp Diệu Tổ ăn một miếng thịt kho tàu, khó chịu trợn mắt.

"Đời con chỉ việc ở nhà máy quốc doanh! Nếu , con thà c.h.ế.t đói!"

Anh cao thượng, nhưng thực tế, Diệp Diệu Tổ từng phỏng vấn ở nhà máy điện tử Thừa Phong ngay từ đợt tuyển dụng đầu tiên.

Nhà máy điện tử Thừa Phong tuy là nhà máy tư nhân, nhưng lương cao, lương của nhà máy quốc doanh một tháng chỉ ba mươi đến năm mươi tệ, lúc đó họ tuyển dụng trả khởi điểm một trăm tệ một tháng, nếu là kỹ thuật viên cao cấp thể trả đến ba trăm tệ một tháng!

 

Loading...