Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-11-12 03:40:38
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
148. thật sự thể ăn ?
Đến gần hơn mới thể nhận cô bé gái trông đặc biệt gầy gò, hai bàn tay nhỏ bé chìa gầy đến mức dường như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy, khuôn mặt cũng da bọc xương, hề vẻ mũm mĩm của trẻ con.
Cô bé rụt rè gọi một tiếng: "Chị Châu Châu..."
Vì mặt nhiều thịt, nên đôi mắt cô bé trông càng to hơn, và đặc biệt trong veo.
Lục Minh Châu xổm xuống, nhưng vì hai tay đều cầm sandwich, thể rảnh tay để vén váy lên nên chút khó xử.
Quay sang Nhậm Tiểu Dục đang bên cạnh, miệng ngừng nhai, mắt cô bé chợt sáng lên.
"Anh Tiểu Dục, cầm giúp em chiếc sandwich ."
Nhậm Tiểu Dục vui vẻ nhận lấy chiếc sandwich bên tay của cô bé.
Lục Minh Châu lúc mới rảnh tay, thành thạo vén váy công chúa của lên, để tà váy chạm đất bẩn, đó mới xổm xuống, đưa chiếc sandwich bên tay trái qua.
"Tiểu An, cái cho em ăn. Là sandwich chị đấy, ngon lắm luôn."
Nhìn món ăn mặt, vẻ nhiều tầng, bên trong thịt, rau, còn thứ mà cô bé nhận , nhưng ngửi thôi thấy thơm lừng !
Chắc chắn là ngon!
Tiểu An l.i.ế.m liếm đôi môi khô nẻ, trong mắt đầy vẻ khao khát, nhưng cô bé vẫn khó khăn lắc đầu.
"Em thể ăn đồ của chị."
Lục Minh Châu rộ lên, đưa tay dài hơn nữa, dịu dàng thuyết phục.
"Không , chị với chị , chị đồng ý cho em ăn đấy."
"Thật ạ?" Tiểu An nuốt nước bọt, cô bé thực sự quá đói, bụng cứ kêu ùng ục mãi. "Em thật sự thể ăn ?"
Cảm giác đói bụng tồn tại từ khi cô bé ký ức.
Hồi còn nhỏ, cô bé , đói đến mức thét, bà nội sẽ thiếu kiên nhẫn đổ nước miệng cô bé.
Sau , khi Tiểu An , cô bé thường chạy ngoài tìm đồ ăn.
Rác rưởi trong mắt khác là thứ bẩn thỉu, nhưng trong mắt Tiểu An là kho báu.
Đôi khi cô bé thể tìm thấy đồ ăn ngon trong túi rác, mặc dù ít, bây giờ đều quý trọng lương thực, về cơ bản thể đồ ăn thừa vứt .
Tuy nhiên, Tiểu An cảm thấy vô cùng quý giá. Theo thời gian, cô bé thậm chí rút một quy luật, càng gần công viên nhỏ , xác suất cô bé tìm thấy thức ăn càng lớn.
Tiểu An, khái niệm về tiền bạc, nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ đối với những sống ở khu vực .
Họ mặc quần áo hơn, ăn đồ ăn thơm hơn, đôi khi thấy cô bé một lục lọi rác tìm đồ ăn, còn thương hại cô bé, đặc biệt cho cô bé một cái bánh bao hoặc một cái bánh nhỏ.
Ban đầu Tiểu An luôn lem luốc, những thấy cô bé sẽ tránh xa, dù thương hại cũng sẽ giữ cách.
Dần dần, Tiểu An lĩnh hội một điều, nhận thức ăn thì sạch sẽ, xinh xắn.
Vì , Tiểu An xuất hiện mặt Lục Minh Châu bây giờ là một đứa trẻ gầy gò, nhỏ bé, nhưng cực kỳ sạch sẽ.
Cô bé mặc đồ , quần áo mỏng manh, chỗ sờn rách, nhưng cô bé yêu sạch sẽ, hai bàn tay đưa các kẽ móng tay đều sạch, là bạn nhỏ mà Lục Minh Châu thể chấp nhận.
"Ừm, em ăn ."
Thấy Tiểu An nhận lấy, Lục Minh Châu nở nụ vui vẻ.
Tiểu An trong bụi cây c.ắ.n thử miếng đầu tiên.
Ưm.
Sau miếng đầu tiên, cô bé bắt đầu nuốt chửng phần sandwich còn .
Đây là món ăn ngon nhất mà cô bé từng ăn trong đời!
Thịt thì là hương vị , ngon quá.
Thơm thơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-148.html.]
Rau thì là giòn, cô bé cứ tưởng đều mềm nhũn như lá rau vàng mà bà nội nấu.
Cô bé còn ăn vị chua chua, thơm lắm, Tiểu An thể diễn tả , nhưng thật sự ngon, khiến cô bé kìm chảy nước miếng.
So với Tiểu An đang ăn ngấu nghiến, Lục Minh Châu ăn uống thanh lịch.
Cô bé xổm đất, c.ắ.n từng miếng nhỏ, ăn, mặt nở nụ đáng yêu, dùng giọng điệu khoe khoang chuyện với Tiểu An.
"Đây là sandwich chị đó. Có ngon ? Mẹ chị nấu ăn siêu đỉnh luôn, bố chị ai ăn đồ chị nấu đều là phúc khí đấy."
"Ừ ừ ừ." Nhậm Tiểu Dục bên cạnh hưởng ứng nhiệt tình gật đầu. "Dì Kiều siêu lợi hại!"
Tiểu An nở một nụ dễ thương, tiếp tục cúi đầu ăn.
Đứa trẻ mới ba tuổi, dày nhỏ xíu, một chiếc sandwich là đủ cho cô bé no . Cảm thấy bụng cuối cùng còn kêu ùng ục nữa, Tiểu An tiếc nuối chiếc sandwich chỉ còn một góc nhỏ trong tay, nỡ, cuối cùng gần như dùng răng c.ắ.n từng chút một.
Lục Minh Châu ăn chậm, nhưng tốc độ đều đặn.
Cuối cùng, cô bé ăn xong sandwich Tiểu An, vỗ vỗ vụn bánh tay, hai tay chống cằm Tiểu An giục giã.
"Tiểu An, em ăn nhanh lên , ăn xong chúng cùng xây lâu đài nha? Chị xây xong lâu đài khi bố chị đến, khoe với bố, hì hì hì... Bố nhất định sẽ khen chị!"
Nói , Lục Minh Châu ôm mặt khúc khích.
Đôi mắt tròn xoe thành hai vầng trăng khuyết, miệng nhỏ cong lên, như một đóa hoa hướng dương xinh .
"Vâng!" Nghe thấy lời bạn nhỏ , Tiểu An chần chừ nữa, ăn hết miếng sandwich còn trong hai ba miếng, bò khỏi bụi cây. "Em ăn xong ! Chúng xây lâu đài thôi! Trước đây em thấy khác xây , em đấy!"
"Tuyệt vời quá!"
Lục Minh Châu vội vàng dậy, bước đôi chân ngắn cũn cỡn chạy về phía đống cát.
Diệp Kiều yên tâm lắm, vẫn cách ba đứa trẻ hai mét quan sát. Phát hiện ở đây quả thật chỉ ba đứa trẻ đó, cô mới yên tâm, sự tương tác của chúng.
Đợi ba bạn nhỏ đều chạy về phía đống cát, Diệp Kiều mới thong thả đình nghỉ mát.
Đón cô là ánh mắt buồn của Nhậm Hiểu Tĩnh.
"Kiều Kiều, cũng quá cẩn thận đấy. Thành phố Bắc Hà của chúng an mà."
"Phòng là thừa." Diệp Kiều .
Người từng trải qua chuyện bắt cóc thì thể hiểu sự lo lắng của Diệp Kiều lúc . Hoa Quốc một đợt trấn áp nghiêm ngặt, an ninh đạt đến mức xuất sắc từng .
Thành phố Bắc Hà càng nổi tiếng là thành phố an , trẻ em trong thành phố đều tự bộ đến trường và về nhà, cha bao giờ đưa đón.
Các bậc cha bây giờ thực sự vô tư, nhưng phần lớn bây giờ thực sự chất phác hơn, nhiều sự phức tạp như .
Diệp Kiều giải thích nhiều, dù giỏ đồ mở, cô dứt khoát lấy hết đồ bên trong bày lên bàn đá mặt.
"Hiểu Tĩnh, nếm thử tài nghệ của ?"
"Ha ha ha ha, thực thầm mong đợi từ lâu . Hôm nay dã ngoại với , chẳng mang theo gì cả. Hì hì, chỉ chờ để ăn ké bữa của thôi."
Nhậm Hiểu Tĩnh lộ vẻ nôn nóng, xắn tay áo lên, nhón lấy một cái cánh gà nướng.
"Ngon quá! Hương vị ăn đầu tiên đấy!"
Trong mắt Nhậm Hiểu Tĩnh lộ vẻ bất ngờ.
Diệp Kiều cũng lấy một cái cánh gà, cô : "Quá lời đó."
" hề quá, tài nấu nướng của thực sự chê . đây tham gia một chương trình ẩm thực ở Hồng Kông, tên gì nhỉ? Được giải Quán quân đấy!"
"《Tuyển chọn Thần bếp》" Diệp Kiều giúp cô bổ sung.
"Chính là cái đó!" Nhậm Hiểu Tĩnh ăn ngon lành, tiếc nuối . "Tiếc là chỗ chúng thu tín hiệu Hồng Kông, thì thật sự xem màn trình diễn tuyệt vời của đó."
Diệp Kiều thỉnh thoảng về phía con gái, dứt khoát đổi tư thế, hướng thẳng về phía đống cát. Nghe Nhậm Hiểu Tĩnh , cô cũng bật .
"Có lẽ một thời gian nữa sẽ xem . Bây giờ TV , chỉ là giá cả định thôi."
Mắt Nhậm Hiểu Tĩnh lập tức sáng lên, đưa tay kéo quần áo Diệp Kiều.
"Chồng gần đây nghiên cứu TV ?"