Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:49:48
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
132. Kiếm tiền nhanh
"La la la la la ~"
"Ôi, chị Cúc, hôm nay tâm trạng thế?"
Vương Cúc Hoa mở cửa hàng, cơ thể đang nhún nhảy theo tiếng hát, liền thấy giọng bên cạnh, bà đầu sang.
"Ông chủ Ngô? Hôm nay ông ngoài mua rau sớm thế?"
Người chào hỏi bà chính là chủ tiệm cầm đồ – Ngô Dụng, cống hiến chiếc TV nhà , cho phép hàng xóm xem xong kỳ đầu tiên của 《Tuyển chọn Vua đầu bếp》.
"Hôm nay ngoài mua rau, đang vội xếp hàng mua máy nhạc xách tay."
Ông chủ Ngô tủm tỉm trả lời.
Ông hình gầy gò nhỏ bé, nhưng rộng lượng, chuyện với hàng xóm luôn giữ nụ . Ông là Hồng Kông lâu năm, từ đời tổ tiên nghề cầm đồ, coi trọng chữ tín, cũng sẵn lòng giúp đỡ khác, hàng xóm phố ẩm thực đều quý mến ông.
"Máy nhạc xách tay?"
Động tác của Vương Cúc Hoa dừng , bà đặt chiếc bàn vuông nhỏ xuống, gọi ông Ngô .
"Ông chủ Ngô, bây giờ một chiếc máy nhạc xách tay cần bao nhiêu tiền?"
Ông chủ Ngô cũng vội , kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bà.
"Giá niêm yết là 600 đô la Hồng Kông một chiếc, nhưng đây luôn hàng, phe vé thổi giá lên 1000 đô la Hồng Kông một chiếc ."
Nghe thấy con cao ngất , ánh mắt Vương Cúc Hoa liền tối sầm .
Mấy ngày nay quán cá nướng của bà ăn , tích lũy cũng kiếm hơn 600 đô la Hồng Kông, nhưng nhà họ vẫn còn nhiều nợ nần bên ngoài, xa vời với mức thể dùng hết tiền đó để mua một chiếc máy nhạc xách tay.
Ông chủ Ngô thấy bà thần sắc buồn bã, an ủi: "Máy nhạc xách tay thuộc về hàng xa xỉ, nếu cháu trai nằng nặc đòi mua, cũng nỡ. Đắt quá."
" , đắt quá..." Vương Cúc Hoa gượng gạo theo, cố gắng nở một nụ . "Ông chủ Ngô, mất thời gian của ông nữa. Ông sớm về sớm nhé."
Ông chủ Ngô bà túng thiếu, vạch trần, chỉ khẽ gật đầu, chào tạm biệt bà rời .
Cuộc trò chuyện giữa họ, Diệp Kiều ở cửa phòng ngủ rõ mồn một.
Cô Dương Tiểu Trạch một chiếc máy nhạc xách tay đến mức nào, trong lớp bé bạn học mua máy nhạc xách tay. Buổi sáng, bạn nam đó sẽ dùng nó tiếng Anh, trưa và tối cũng nhạc, chỉ là và Dương Tiểu Trạch mối quan hệ . Máy nhạc xách tay, thể chia sẻ với những khác trong lớp, nhưng khăng khăng tẩy chay Dương Tiểu Trạch, điều quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ.
Bạo lực lạnh học đường sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý của trẻ, thời gian bé luôn vui.
Dương Tiểu Trạch là một đứa trẻ ngoan ngoãn, bao giờ đề cập đến mặt Vương Cúc Hoa, chỉ là đây Diệp Kiều nhận thấy tâm trạng bé , chuyện với vài câu, mới tình hình .
Cúi đầu sờ chiếc vòng tay vàng cổ tay .
Diệp Kiều khẽ thở dài, trở về phòng mặc áo khoác , cầm lấy chiếc túi vải rẻ tiền mua.
Bước ngoài, Diệp Kiều gọi Vương Cúc Hoa : "Chị Cúc, cháu ngoài dạo một chút."
"Hả? Bây giờ ? Bây giờ chị chợ hải sản, lẽ thể cùng em."
Đồ ở chợ sáng là tươi nhất, giá cả cũng tương đối rẻ, Vương Cúc Hoa mỗi ngày đều một chuyến, mua đủ lượng dùng cho quán cá nướng cả ngày.
"Không . Cháu tự ngoài dạo một chút, đến Hồng Kông lâu như , cháu ngoài tham quan nào." Diệp Kiều , "Cháu luôn Hồng Kông phồn hoa, cháu đến đây bảy ngày , hầu hết thời gian đều tiêu tốn ở phố ẩm thực và đài truyền hình."
"Cái thì đúng." Vương Cúc Hoa phì , "Cũng may em tính cách ôn hòa, nếu đổi thành hiếu động, chịu nổi ."
cũng cách nào khác, Khôn cấp giấy chứng minh tạm thời 14 ngày, điều kiện là thành việc ghi hình chương trình. Khoảng thời gian là Diệp Kiều bắt buộc lãng phí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-132.html.]
"Vậy , em ngoài dạo . Chú ý an nhé, đừng về phía Thành phố Cửu Long, cũng đừng đến những nơi hẻo lánh..."
Nói , Vương Cúc Hoa yên lòng. Bà dứt khoát dừng công việc đang , lấy một quyển sổ và bút, vẽ nguệch ngoạc lên đó.
"Chị vẽ cho em một bản đồ, em chỉ cần dạo ở những nơi chị khoanh vùng là . Một ngày là đủ cho em . Những chỗ còn , đợi chị xong việc dẫn em ."
Phố ẩm thực của họ vị trí , gần Du Ma Địa, thuộc khu vực đậm chất sinh hoạt đời thường, ngoài một chút là nhiều khu thương mại, đủ loại cửa hàng.
"Cảm ơn chị Cúc."
Nhận lấy bản đồ đơn giản , Diệp Kiều nghiêm túc xem.
Vài phút , xác nhận Diệp Kiều hiểu bản đồ, Vương Cúc Hoa mới yên tâm để cô rời .
Đợi khỏi tầm của chị Cúc, Diệp Kiều gấp gọn gàng bản đồ , bỏ chiếc túi vải mang theo.
Hồng Kông, Diệp Kiều đến chỉ một .
Ấn tượng của cô về nó vẫn dừng ở thành phố lớn quốc tế với những tòa nhà chọc trời san sát, xe cộ tấp nập.
Lúc , ở ngã tư đường, Hồng Kông vẫn còn mang chút thở cổ kính, cảm nhận sự khác biệt so với sự lạnh lẽo của tương lai, Diệp Kiều nở một nụ nhẹ.
Cũng khá thú vị.
Trước tiên bộ dọc theo phố hơn nửa giờ, trong thời gian đó gặp một tiệm cầm đồ, Diệp Kiều đó bán chiếc vòng vàng của , đổi lấy 300 đồng.
Giá vàng bây giờ thực sự quá thấp, chiếc vòng của cô nặng đến mười gram, nhưng chỉ đổi 300 đồng. Nhớ đến giá cao ngất 500 đồng một gram vàng trong tương lai, Diệp Kiều chút xót xa.
mà, nhỉ, giá trị 300 đồng trong những năm bảy mươi chắc chắn cao hơn nhiều so với 500 đồng thời , tính theo lạm phát và các yếu tố khác, cơ bản tương đương với 3 vạn đồng trong tương lai, đương nhiên, nếu tính theo tốc độ tăng giá nhà đất, thì chỉ là độ lạm phát gấp 100 .
May mắn là mấy ngày nay bận rộn ở cửa hàng, chị Cúc còn cho hai trăm đồng.
Nắm chặt 500 đồng trong tay, tâm trạng Diệp Kiều chút phức tạp.
Thật ngờ, ngày cô bán hết tài sản để mua máy nhạc xách tay do chính đàn ông của sản xuất...
"Xin xếp hàng theo yêu cầu, vui lòng chen ngang!"
"Chúng chuẩn đủ hàng, xin chen lấn!"
"Giá bán lẻ chính thức là 600 đồng chẵn, xin mua sắm hợp lý, mỗi chỉ mua một chiếc!"
Diệp Kiều còn đến trung tâm thương mại phía , thấy mấy cầm loa hét lên.
Thôi , cô cần hỏi đường nữa.
Diệp Kiều khẽ nhướng mày, tâm trạng khá , theo tiếng động tới.
Vòng qua góc cua, trung tâm thương mại đông phía hiện mắt.
Trung tâm thương mại cũ của Hồng Kông khá thú vị, quảng trường của nó lộ thiên, mà là thiết kế trần cao, cửa trung tâm thương mại một sân rộng, bố trí theo quy tắc với ghế nghỉ, các loại cây xanh cảnh quan và tượng điêu khắc nghệ thuật.
Vừa tính thiết kế, quan tâm đến đường, thực là một cách thức để thu hút khách hàng.
Người Hoa xưa nay thích tụ tập, chỗ nào đông thì sẽ đến đó. Cửa trung tâm thương mại chỗ nghỉ, dần dần, lượng khách sẽ tăng lên.
Diệp Kiều lập tức xếp hàng, dù tiền trong tay cô vẫn đủ.
Cô kiếm đủ tiền bằng cách khác.