Xuyên thư: Mỹ nhân yếu mềm thời tận thế - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-08-18 16:03:11
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Diệp Sở Sở kỹ , thanh niên mặt tỏ vui mừng, trong mắt thậm chí còn long lanh một lớp sương mỏng.
Nhìn thấy cô, giống như con thuyền trong đêm tối thấy ngọn hải đăng.
Như lữ hành sa mạc thấy ốc đảo.
“Cuối cùng em cũng đến, thấy lúc còn nhỏ…” Anh thì thầm một tiếng, kéo cổ tay cô lòng, cúi tựa cằm lên vai cô, giọng trầm khàn vang lên bên tai cô, “Vẫn là 22 giây, ?”
Hóa là trong ảo cảnh về lúc còn nhỏ, thảo nào…
Thực dễ thoát , tay Quý Tinh Hàn dùng sức, chỉ cần cô lùi một bước là thể tránh sự gần gũi như , cũng cứu vớt trái tim đang hoảng loạn của .
Diệp Sở Sở .
Cô căng thẳng đến mức giọng cũng khô , nhẹ giọng hỏi: “Cái đó… sợi dây nhỏ trông giống thứ lành gì, xử lý nó ?”
“Em cái ?” Quý Tinh Hàn thẳng dậy, cảm xúc dường như trở bình tĩnh.
Bàn tay thon dài như ngọc của nắm lấy sợi dây nhỏ cắm tim, dùng sức giật mạnh.
Sợi dây nhỏ màu than chì như vật sống dùng sức mạnh kéo khỏi tim, m.á.u tươi đỏ thẫm lập tức nhuộm đỏ một mảng áo n.g.ự.c , màu trắng tinh vấy lên màu đỏ chói mắt, khiến đồng tử Diệp Sở Sở co .
Thế nhưng Quý Tinh Hàn dường như để ý.
Sắc mặt ôn hòa, bàn tay dùng sức nắm chặt sợi dây nhỏ đang ngừng giãy giụa, dị năng điều động, nước lơ lửng trong khí ngưng tụ về phía tay , sợi dây nhỏ màu than chì một lớp băng lạnh bao phủ, lớp băng từ lòng bàn tay nhanh chóng lan về phía đầu nối với cột đá.
Một tiếng rít kinh hoảng, chói tai đột nhiên nổ tung bên tai Diệp Sở Sở, cảm giác quen thuộc đến lạ.
Đôi mắt hạnh của cô ngưng , nghiêng tai phân biệt một lúc, bước nhanh về phía cột đá màu than chì. Đi 5 mét, cô giơ thanh trường đao trong tay lên, hung hăng cắm xuống đất.
“Oái!”
Tiếng rít chói tai, đột nhiên vang lên.
Sóng khí trong suốt lan , Diệp Sở Sở lực đạo chấn lùi về vài bước, suýt nữa ngã xuống đất. Cô quyết đoán c.h.é.m một sợi dây leo màu xanh lục che ngực, kịp thời chặn những sợi dây nhỏ màu than chì chọc giận mà trở nên điên cuồng, một nữa ào ạt lao tới, giữ chúng ở cách 1 mét.
“Sở Sở!” Quý Tinh Hàn giật , con d.a.o băng trong tay vạch một khe hở, lách xông vòng vây của những sợi dây nhỏ màu than chì, lưng kề lưng với cô, nghiêng đầu hỏi: “Em ?”
“Em .” Diệp Sở Sở lắc đầu, giọng trong trẻo , “Quý Tinh Hàn, em cảm giác thứ giống thực vật. Anh thể một chống đỡ một lúc , em nghiên cứu một chút, xác thực suy đoán của .”
Quý Tinh Hàn hai lời: “Được!”
Diệp Sở Sở lên tiếng, yên tâm thu trường đao, tạm thời để Quý Tinh Hàn một chống làn sóng dây nhỏ màu than chì tưởng chừng yếu ớt nhưng kéo dài dứt, còn thì mò mẫm mặt đất.
Sợi dây nhỏ màu than chì trông như vật sống, nhưng cô cũng cảm giác nó giống như rễ của một loại thực vật nào đó.
Đặc biệt là khi nó phát tiếng rít chói tai, giống hệt như âm thanh mà hoa sơn chi và hoa hồng đây giao tiếp với cô trong đầu. Cô cảm thấy đây thể là năng lực cảm ứng đặc thù mà dị năng hệ Mộc mang cho cô, từ đó phán đoán sợi dây nhỏ màu than chì là một thứ kỳ quái thuộc loại thực vật.
Nếu như …
Cô thể lợi dụng dị năng của , tìm bản thể của thứ quỷ dị ?
Cô và Quý Tinh Hàn gặp , những khác thì ? Có lẽ họ đang gặp nguy hiểm, ảo cảnh mê hoặc!
Cô nhanh chóng hành động!
Dụ Phi Bạch cảm giác đang trong một hư vô hỗn độn vô tận.
Xung quanh là một màu trắng xóa, mặt cô một vầng sáng khổng lồ. Vầng sáng bắt đầu tua ngược từ lúc cô và nhóm Diệp Sở Sở tiến Vườn Bách Thảo tỉnh, như từng thước phim tua nhanh, một mạch lùi về đến lúc cô và nhóm sinh viên Đại học Công nghệ Lâm Thành đối đầu cao tốc, đó hình ảnh đột nhiên trở nên xám trắng.
Cô đột nhiên chút hoảng hốt.
Sau một lúc nhiễu loạn như tuyết, hình ảnh trong vầng sáng dần rõ ràng, bắt đầu phát những sự việc cô từng trải qua từ khoảnh khắc đối đầu với nhóm sinh viên .
Như thể ký ức khi gặp Diệp Sở Sở đều xóa sạch, linh hồn cô hút cơ thể của “Dụ Phi Bạch” trong “bộ phim”. Dường như một thế lực bí ẩn nào đó dùng phương pháp để bóp méo cuộc đời cô.
Vô cùng mãnh liệt, cô mâu thuẫn.
Cô thấy khi g.i.ế.c Uông Cường biến thành zombie, trong lòng vô cùng đau khổ, đau khổ đến mức chút . Cô xách theo chiếc rìu cứu hỏa còn đang nhỏ m.á.u đen, giữa vòng vây của các bạn học cùng trường, họ chỉ trích hết lời.
Buổi tối khi ăn mì gói, châm chọc mỉa mai cô, cô ném gói mì , định một về nhà.
Vốn dĩ là thích giao tiếp, cô cảm thấy một cũng khá .
Cô khoanh chân đường cao tốc, dựa lưng lan can, một trong bóng tối cho đến hừng đông, ngắm bầu trời đầy mà ngẩn ngơ.
Sáng hôm , trong đám xe cộ tắc nghẽn đường cao tốc đột nhiên bùng phát một đợt triều zombie.
Zombie gào thét, đám la hét.
Nhóm của Đại học Công nghệ Lâm Thành sợ đến run rẩy, thấy cô, lóc cầu xin cô tiếp tục g.i.ế.c zombie. Cô quan tâm đến nhóm , nhưng còn những sống sót khác cũng đang hoảng loạn bỏ chạy. Cô thậm chí còn thấy một đứa trẻ vài tuổi xinh xắn, đáng yêu zombie cắn đứt cổ họng.
Không thể yên thấy, cô chịu đựng cơn đau dày do đói khát, mặt lạnh như tiền nắm lấy chiếc rìu cứu hỏa.
Trong lúc hỗn loạn, cô thấy một thanh niên lạnh lùng cõng một chiếc quan tài nhỏ màu đen từ nóc một chiếc xe tải nhỏ nhảy xuống. Hắn liếc xung quanh một cách thờ ơ, dùng một sợi dây kim loại mỏng cuốn lấy một con zombie trông vẻ “thanh tú” hơn một chút, bắt nó bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-my-nhan-yeu-mem-thoi-tan-the/chuong-56.html.]
Sau khi khống chế con zombie mở rộng miệng, cẩn thận mở chiếc quan tài nhỏ , từ bên trong lấy một bàn tay nhỏ xám trắng, cứng đờ, đưa đến miệng con zombie, ép nó cắn xuống.
Tim cô co thắt , mà chút sợ hãi.
Con zombie cắn bàn tay nhỏ đó, tạo một vết răng sâu hoắm thấy cả xương. Ngón tay của thanh niên lạnh lùng khẽ động, sợi dây kim loại mỏng siết chặt cổ con zombie, trực tiếp bẻ gãy cổ nó.
Tiếng “hô hô” trong miệng con zombie đột nhiên im bặt, cơ thể nó ngã xuống đất, cái đầu thanh niên tùy ý vứt , đặt lan can, cùng với những cái đầu zombie khác, xếp thành một hàng, cách giữa hai cái đầu chính xác đến từng centimet.
“Người biến thái quá!”
“Hắn là trong quan tài sống chứ?”
“Cho dù c.h.ế.t biến thành zombie, thì cũng… thật ghê tởm!”
“…”
Nhìn thấy cảnh , đủ loại lời bàn tán vang lên ngớt, cho đến khi một trong nhóm sinh viên “ kẻ biến thái cõng lưng chắc chắn cũng là biến thái, c.h.ế.t cho ”, thanh niên lạnh lùng đột nhiên bộc phát khí thế hung bạo, âm lãnh, c.h.é.m một thanh trường đao sắc bén, trực tiếp chặt đứt hai chân của kẻ , chọc mù mắt .
Máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết, tiếng la hét nổi lên bốn phía.
Cô vốn đang ở xa, lưng đột nhiên truyền đến một lực đẩy mạnh, cô khỏi chúi về phía , loạng choạng lao đến mặt thanh niên lạnh lùng, chiếc rìu cứu hỏa trong tay đập mạnh chiếc quan tài nhỏ, cho bề mặt sơn của nó lõm một lỗ.
Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt phượng đen láy, âm lãnh, điên cuồng của thanh niên.
“Cô em gái sợ .” Hắn .
“Cô …”
“Kẻ đáng c.h.ế.t là em gái , mà là các !”
Cô thấy thanh niên như .
Tiếp theo một cơn đau nhói truyền đến, cánh tay trái của cô chặt đứt. Cô đau đớn đến run rẩy, quỳ một gối xuống đất.
Cô nghiến chặt răng, mang theo một hỏa khí đầu về phía . Bạch Tiểu Liên dùng tay che miệng, mặt đầy kinh hoàng, đang dùng một đôi mắt đẫm lệ cô, điên cuồng lắc đầu.
Thanh niên lạnh lùng liếc hai họ một cái, đột nhiên : “ sai , cô g.i.ế.c cô .”
Trong ánh mắt kinh hãi của Bạch Tiểu Liên, nhếch môi nhẹ, vô tình mà lạnh nhạt c.h.é.m một lưỡi d.a.o kim loại mỏng sắc bén. Lưỡi d.a.o mỏng manh phát tiếng xé gió gào thét, Bạch Tiểu Liên chỉ kịp xoay nửa một đao đ.â.m trúng tim, đôi mắt đột nhiên trợn to, ngã xuống đất c.h.ế.t nhắm mắt.
“Giết là một môn nghệ thuật, rõ ràng, cô bẩn môn nghệ thuật .” Thanh niên chuyển mắt về phía cô, “Cô vui ?”
Trên mặt mang theo nụ , nhưng bệnh hoạn.
Bình tĩnh mang theo điên cuồng, một sự ngoan cố kéo cả thế giới chôn cùng.
Cô đang định chuyện, đột nhiên cảnh tượng mắt tan biến từng chút một, cả thế giới đều rung chuyển lên. Cô cúi đầu tay , trong cơn rung chuyển dữ dội , cả cơ thể cô cũng hóa thành hư vô.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
… Bỗng nhiên mở mắt , thế giới trong nháy mắt đảo lộn.
Lý trí nhanh chóng trở , Dụ Phi Bạch trong một giây liền phản ứng , chắc chắn kéo ảo cảnh. Cô bình tĩnh, cảnh giác xung quanh, đập mắt là một vùng xương trắng và bầy thú biến dị khống chế thần trí đang giẫm đạp lên đó.
Trong khí thoang thoảng mùi tanh hôi, còn một mùi hương cực kỳ nhạt, khó tả.
Chắc là mùi hương đang gây rối?
Tim cô đau nhói, cơ thể cũng cảm giác suy yếu mơ hồ. Cúi đầu , một sợi dây nhỏ màu than chì lơ lửng n.g.ự.c cô nửa mét, đầu thô hơn dính vết m.á.u đỏ thẫm, như thể mới rút từ tim cô, trông giống thứ lành gì.
Mắt ngưng , nghĩ đến những gì trải qua trong ảo cảnh, trong lòng Dụ Phi Bạch đột nhiên bùng phát cơn giận dữ ngút trời.
Cô lao về phía , với tốc độ nhanh nhất nắm lấy sợi dây nhỏ màu than chì đang định trốn thoát, dùng sức giật mạnh, ngọn lửa màu đỏ sẫm từ lòng bàn tay cô bùng lên, thiêu rụi sợi dây nhỏ màu than chì thành tro đen.
Tuy nhiên, như vẫn đủ!
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, theo vô sợi dây nhỏ màu than chì đốt cháy, những con thú biến dị xung quanh cô từ ảo cảnh tỉnh , cơn rung chuyển dữ dội của mặt đất kinh hãi, bắt đầu phát cuồng. Cô nắm chặt chiếc rìu xương sắc bén hung hăng c.h.é.m xuống, trút hết một bụng lửa giận lên những con thú biến dị cuồng loạn .
Mười phút .
Diệp Sở Sở dùng thanh trường đao do lục ngọc hóa thành cắm xuống đất vài , mỗi đều khiến sợi dây nhỏ màu than chì phát tiếng rít giận dữ, nhưng gây đòn chí mạng cho nó, như gãi ngứa , lượng dây nhỏ tấn công Quý Tinh Hàn vẫn giảm.
Làm bây giờ?
Trong đầu điên cuồng suy nghĩ đối sách, Diệp Sở Sở đột nhiên như cảm ứng mà nhắm mắt , điều động dị năng cảm nhận năng lượng hệ Mộc xung quanh.
Quả nhiên hiệu quả, trong thế giới tràn đầy năng lượng , cô dùng ý thức mơ hồ thấy một vầng huỳnh quang màu xanh lục hình cây bên cạnh cột đá khổng lồ màu than chì. Vô sợi dây nhỏ từ cây rủ xuống mặt đất, chui lòng đất, đó biến thành thực thể từ mặt đất chui , chui cơ thể từng con thú biến dị, khống chế chúng trong ảo cảnh.
Mà cây đại thụ đó, ẩn một cách hảo.
“Tìm thấy !” Diệp Sở Sở kinh ngạc vui mừng mở to mắt về phía Quý Tinh Hàn, ngón tay chỉ về phía cột đá khổng lồ màu than chì, “Thứ quỷ quái đó ở ngay cạnh cột đá, chúng qua đó!”
“Được!” Quý Tinh Hàn trầm gật đầu.
Tìm thủ phạm, Diệp Sở Sở vung trường đao chia sẻ bớt một phần áp lực cho Quý Tinh Hàn, hai cùng tiến về phía cột đá.
Có lẽ là nhận ý đồ của họ, tiếng rít chói tai bên tai Diệp Sở Sở càng thêm điên cuồng, vô sợi dây nhỏ dày đặc như tóc cuồng loạn múa may, điên cuồng ngăn cản họ đến gần cột đá.