Xuyên thư: Mỹ nhân yếu mềm thời tận thế - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-08-18 14:56:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Nhu cau mày, dùng bút khoanh tròn danh sách vật tư: “Mất cơ bản đều là đồ ăn và nước uống dễ mang theo, lượng nhiều, chỉ đủ cho một ăn một tuần, trông giống như một nhóm .”

Biết rằng đồ mất nhiều, là tổn thất gì lớn, các thành viên trong đội cuối cùng cũng còn căng thẳng như nữa.

Mạt thế tàn khốc, vật tư chính là mạng sống!

Diệp Sở Sở may mắn vỗ vỗ ngực: “May mà bắp cải biến dị chúng ăn hết sớm .”

Trần Cương thở phào một , : “ còn tưởng tổn thất thảm trọng lắm chứ, mất nhiều đồ là , dù xe của chúng cũng chỉ hai chiếc, thực cũng mang nhiều như , đằng nào cũng lãng phí.”

“Mang thì thể đưa cho Đoàn trưởng Chu bọn họ, vứt đường còn hơn là cho bọn trộm hưởng!” Triệu Nhu đồng tình.

Dụ Phi Bạch đưa nghi vấn: “Các nghĩ đến là ai trộm ? Chúng ngủ ngay lầu, bên Đoàn trưởng Chu lúc nào cũng binh lính tuần tra canh gác, ngoài trộm cũng khó đúng ? Kẻ trộm, chừng là ngay trong khu công nghiệp .”

Quý Linh Linh giơ tay nhỏ lên giành trả lời: “Chắc chắn là thức tỉnh dị năng xuyên tường ạ!”

“Cũng khả năng.” Diệp Sở Sở “phụt” thành tiếng, xoa xoa b.í.m tóc nhỏ đầu cô bé.

Cô bé nỗi lo của cô.

Bây giờ đủ loại dị năng, vật tư để bên ngoài sẽ an . Nếu một gian thì , nhỏ một chút cũng , dù chỉ thể chứa một thùng hàng cũng . Đáng tiếc, gian vũ khí của cô đúng là đồ gân gà, quá vô dụng.

Khoan

Trong đầu Diệp Sở Sở một ý tưởng mơ hồ, nhưng linh quang chợt lóe lên mà bắt kịp, cô đề nghị : “Chuyện vật tư thể lơ là cảnh giác, từ hôm nay chúng mỗi đêm đều cử một canh gác .”

đề xuất, đều tán thành.

Quý Tinh Hàn chủ động : “Đêm nay canh.”

Diệp Sở Sở lo lắng cho : “Hay là để em , đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Không cần .” Quý Tinh Hàn nhẹ giọng , ôn hòa , “Trong lòng chuyện vốn dĩ cũng ngủ , vặn canh gác luôn, như lãng phí thời gian nghỉ ngơi.”

Nghe , Diệp Sở Sở liền tranh nữa.

Chưa đến giờ ngủ thì cần canh gác, khi rời , ánh mắt lạnh lùng của Quý Tinh Hàn lướt qua một vết bẩn trông bình thường ở góc tường, khẽ nhíu mày. Tuy nhiên, gì cả, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

*

Xảy chuyện như , đều tâm trạng tu luyện, Diệp Sở Sở dứt khoát chuẩn bữa trưa.

Lúc ăn trưa, Thịnh Khinh Vũ mở miệng : “Mấy ngày nay nhờ các bạn chăm sóc, ngày mai ba chúng sẽ theo Đoàn trưởng Chu ngoài tìm vật tư, phần ăn của chúng , chúng sẽ tự phụ trách.”

Tạ Vũ Phỉ và Chu Khoa đều gật đầu.

Họ chuyện vật tư của đội Chiến Thần trộm, chỉ là vì tránh hiềm nghi nên đến gần phòng chứa đồ. Trước đây họ vẫn luôn ăn bám cống hiến, nghĩ cơ hội sẽ sức nhiều hơn để bù đắp, nhưng bây giờ thì thể nào yên tâm thoải mái nữa.

Kỳ đen tối kéo dài lâu như , nếu cứ kết thúc, chẳng lẽ cứ ăn bám mãi ?

Diệp Sở Sở và nhóm Dụ Phi Bạch liếc , đều bật .

“Yên tâm , chuyện gì lớn .”

“Không cần vội vàng ngoài liều mạng, nhiều cơ hội.”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

“…”

Người thường cùng chung chí hướng, tam quan tương đồng mới thể bạn. Thái độ của ba Thịnh Khinh Vũ nghi ngờ gì kéo gần cách với đội Chiến Thần. Nghe vật tư của đội Chiến Thần tổn thất chỉ là muối bỏ bể, ba Thịnh Khinh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không ngoài trong kỳ đen tối đương nhiên là hơn, chiến đấu với zombie và thú biến dị trong môi trường tối đen thực sự vô cùng nguy hiểm.

Đừng những thường như họ, mỗi Đoàn trưởng Chu dẫn đội ngoài tìm vật tư, lúc trở về tổng sẽ thiếu vài .

Sau khi ăn uống no đủ, Quý Tinh Hàn cầm một miếng thịt thú biến dị nướng xong về phía nhà kho. Đây là phần ăn tiết kiệm , Diệp Sở Sở thấy , trong lòng khẽ thở dài, càng cảm thấy lương thiện đến mức chút mềm lòng.

Quý Tinh Hàn đến khu nhà kho, mặt đưa miếng thịt thú biến dị cho Quý Thành Cường. Ở góc độ ngoài chú ý, ánh mắt Quý Thành Cường đầy thâm ý.

Bị một cái, nhớ những gì trải qua đó, Quý Thành Cường nén mà run lên một chút.

Miếng thịt thú biến dị , ăn ngon như !

Đợi Quý Tinh Hàn , Vương Huệ liền vui mừng khôn xiết mà vây : “ ngay nó sẽ bỏ mặc ông mà, nếu thật sự bỏ mặc, cột sống sẽ chọc cho gãy mất! Minh Ngọc, mau đến ăn con đưa tới…”

“Bà kêu cái gì mà kêu!” Quý Thành Cường đột nhiên lớn tiếng quát, “Đây là nó cho , liên quan gì đến hai ? lớn tuổi , con trai mới hiếu kính , bà và Quý Minh Ngọc tay chân, tự kiếm ăn .”

Không cho ăn?

Vương Huệ lập tức suy sụp, lóc om sòm lao cào cấu ông , nhất quyết cướp miếng thịt thú biến dị cho Quý Minh Ngọc ăn.

Mà Quý Tinh Hàn xa xa màn hài kịch , khẽ khinh bỉ, tất cả đều trong dự đoán của .

*

Diệp Sở Sở trở phòng nghỉ, mặc nguyên quần áo giường, đột nhiên bắt tia linh quang lóe lên biến mất trong đầu lúc .

Vật tư.

Không gian!

Thùng đựng hàng?

, chính là thùng đựng hàng!

Cô nhảy khỏi giường xông sang phòng nghỉ bên cạnh, vẻ mặt vui mừng gõ cửa phòng Triệu Nhu: “Triệu Nhu, Triệu Nhu! Cho tớ mượn Trần Cương nhà dùng một chút!”

Ngay khoảnh khắc cô dứt lời, một luồng khí lạnh lẽo mơ hồ từ phía phòng của Quý Tinh Hàn truyền đến, lướt qua trong giây lát, nhanh đến mức như là ảo giác của cô.

Sao thế nhỉ?

Chẳng lẽ là kẻ trộm?

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Sở Sở, Triệu Nhu cầm một chiếc áo giáp da bán thành phẩm mở cửa phòng , tủi cô hỏi: “Trần Cương thể gì chứ, tớ ?”

“Cậu đương nhiên là .” Diệp Sở Sở tức giận lườm cô một cái, “Tớ cần dị năng kim loại của Trần Cương nhà , cứ áo giáp da , bọn tớ đều đang chờ mặc đấy.”

*

Lôi kéo Trần Cương bận rộn một buổi chiều và một buổi tối, đến rạng sáng, Diệp Sở Sở mới tắm rửa xong và giường.

Rất mệt, nhưng cô giải quyết một chuyện lớn trong lòng, tâm trạng .

Ngày 6 tháng 5, rạng sáng.

Tự hào với sáng kiến tuyệt vời ngày hôm qua, Diệp Sở Sở thành tiếng trong giấc ngủ, mặc dù thời gian còn sớm nhưng chút ngủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-my-nhan-yeu-mem-thoi-tan-the/chuong-35.html.]

Cô theo thói quen đưa mắt ngoài cửa sổ, nhưng khi thấy tia sáng bình minh hiếm đó, cô đột nhiên kìm mà kinh hô thành tiếng: “Trời sáng !!!”

“Thật ?” Dụ Phi Bạch là đầu tiên bật dậy.

“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng sáng !”

“Tạ Vũ Phỉ, mau tỉnh , trời sáng !”

Căn phòng nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt. Không thỏa mãn với việc ngoài từ cửa sổ, mấy mở cửa xông hành lang. Nhìn vầng thái dương ẩn hiện trong mây bầu trời, họ suýt nữa thì mừng đến phát , vui vẻ ôm nhảy cẫng lên.

Và phản ứng của họ, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ.

tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, vô thấy mặt trời xuất hiện trở bầu trời, chạy báo tin cho , buồn vui lẫn lộn. Khi bóng tối tĩnh lặng rời khỏi thế gian, mảnh đất dần dần khôi phục sự náo nhiệt.

Trong ánh bình minh, Diệp Sở Sở về phía vầng thái dương tượng trưng cho hy vọng và ánh sáng bầu trời, mặt nở nụ . Bên cạnh đột nhiên thêm một , áo trắng quần đen, đôi mắt dịu dàng, bàn tay đặt lan can cố ý vô tình chạm tay cô.

Diệp Sở Sở mắt , trai trẻ tuấn tú khẽ mỉm với cô, tựa như làn gió xuân thổi qua mặt.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

*

Kỳ đen tối qua, sự biến dị điên cuồng của động thực vật mà lo lắng cũng xảy , tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Ánh sáng đầy đủ, ngoài thu thập vật tư tiện lợi hơn ít.

Giọng sang sảng của Đoàn trưởng Chu vang lên từ phía nhà kho: “Tất cả xốc tinh thần cho ! Thú biến dị và zombie sợ, xông lên cho tao, bem c.h.ế.t ! Cướp thêm vật tư, nghỉ ngơi chỉnh đốn cho , chúng sẽ Lâm Thành cứu !”

“Tất thắng!”

“Tất thắng!”

“Tất thắng!”

Tiếng gầm giận dữ như sóng vỗ, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Trải qua vô ngày càn quét, bầy zombie vây quanh khu công nghiệp tiêu diệt ít, những con còn thấy “ăn thịt” vô vọng, dần dần tản . Cửa khu công nghiệp chỉ còn lác đác vài con zombie, các dị năng giả trong quân đội tiêu diệt sạch sẽ từ xa.

Từng chiếc xe tải quân dụng rời khỏi khu công nghiệp, những lính xe trông nghiêm túc và trầm , toát vẻ sắc bén, như những thanh đao khỏi vỏ.

dị năng , họ đều tiến về phía lùi bước.

Thấy mấy chiếc xe tải cuối cùng sắp rời , Vương Huệ tức vội, lóc a oang.

sức đập Quý Thành Cường, la lối lóc mắng: “Ông còn là đàn ông ? Đàn ông nhà đều là trụ cột, chỉ ông là vô dụng như ? Nếu con trai ông phá xe và vật tư của chúng , chúng đến nỗi sống chật vật như ? Ông chỉ lo cho ăn ăn ăn, ông là heo ?”

Quý Thành Cường đột nhiên đẩy bà , một chân đá tới: “Đàn ông thì , đàn ông là lo cho bà ăn uống vệ sinh , nợ bà chắc? Không sợ c.h.ế.t thì tự , đừng lôi kéo , con trai nuôi !”

Trong tay ông cầm một miếng thịt thú biến dị nguội, tuy lạnh nhưng hề ảnh hưởng đến hương vị, ăn vẫn thơm phức. Chính là miếng mà Quý Tinh Hàn đưa cho ông mặt ngày hôm qua.

Mặc dù Quý Tinh Hàn cho ông đưa cho Vương Huệ và Quý Minh Ngọc ăn, nhưng ông căn bản dám cho.

Nếu cho, Quý Tinh Hàn bỏ mặc ông thì ?

Quý Tinh Hàn cũng bụng gì.

Nghĩ đến đôi mắt lạnh băng âm trầm của đứa con trai cả, thái độ thờ ơ vô tình của nó, Quý Thành Cường nén mà rùng một cái. Quý Tinh Hàn hài lòng với Vương Huệ, ông cũng dám thái độ với bà .

“Đồ c.h.ế.t tiệt, ông chừa một ít cho Minh Ngọc!” Vương Huệ lóc định xông cướp đồ trong tay Quý Thành Cường, Quý Minh Ngọc đang im lặng bên cạnh thể nhịn nữa hét lên một tiếng, “Đừng cãi nữa! , !”

Nói , mặc kệ nụ lạnh của Quý Thành Cường, leo lên chiếc xe tải quân dụng cuối cùng.

Hắn thực sự chịu đủ những ngày tháng như !

Không chỉ là thu thập vật tư thôi ? Hắn tin sẽ vô dụng hơn Quý Tinh Hàn!

Vương Huệ đuổi theo vài bước kịp xe, quỳ rạp đất đến tê tâm liệt phế: “Minh Ngọc, Minh Ngọc của ơi, bên ngoài nguy hiểm như , con lo c.h.ế.t ?”

*

Quý Minh Ngọc leo lên xe tải hối hận.

Bốc đồng là nhất thời, thuốc hối hận thì chỗ mua.

Hắn lên chiếc xe tải cuối cùng, xung quanh là những lính bốc mùi chua loét, một thường tị nạn nào. Những đều bẩn thỉu, quần áo, tóc tai còn dính thịt thú biến dị thối rữa, ghê tởm vô cùng, cũng mấy ngày tắm rửa.

Hắn cố gắng co ro , để quần áo dính đồ bẩn, còn một lính ý, đưa tay vỗ vai , hỏi uống nước .

Nhìn cái bình nước quân dụng mài mòn đến mức nhận màu sắc, Quý Minh Ngọc chán ghét lắc đầu.

Bẩn bao!

Sau đó, còn ai để ý đến nữa.

Hắn cũng mừng vì yên tĩnh.

Sau khi xuống xe, phát hiện hôm nay đại đội đến một nơi khá xa. Nơi gần bờ sông, gần đó khu dân cư, cũng thấy khu thương mại, nhưng dọc bờ sông một dãy quán ăn, còn ít ao cá và ruộng rau.

Quý Minh Ngọc thấy cảnh xung quanh liền choáng váng, đến siêu thị tìm chút mì ăn liền và khoai tây chiên thể ăn ngay, chứ ở đây gặm rau sống và cá sống! Hắn nhóm lửa, cũng tìm đám hoang dã bốc mùi tanh hôi .

Cứng rắn da đầu, Quý Minh Ngọc mặt mày cau theo một đội binh lính.

Đội binh lính cho nổ một cái ao cá, nước b.ắ.n tung tóe, ít cá theo dòng nước bay khỏi ao, rơi mặt đất. Hắn nhân lúc họ đang dọn dẹp nguy hiểm, lén lút lấy ít rau và cá, trốn một gốc cây.

Tuy nấu cơm, nhưng ở khu công nghiệp đầy việc nặng. Hắn mang những thứ rau cá về khu công nghiệp nhờ giúp xử lý, nếu hài lòng, tặng một mớ rau cũng .

Quý Minh Ngọc ôm chặt đồ trong tay, đang chuẩn tìm một nơi an để nấp, đột nhiên thấy tiếng chuyện, còn nhắc đến tên của . Hắn lập tức cảnh giác, vén cây cối về phía tiếng động, xổm tại chỗ tiếp tục lén.

“Đã đến địa phận Lâm Thành, còn bao lâu nữa mới tìm Quý Minh Ngọc.”

“Thủ trưởng chúng bảo vệ thật , đưa an đến Thanh Thành, nhiệm vụ dễ dàng .”

“Cứ để ý một chút, sẽ tìm thôi.”

“Bên bộ đội đang hành động, lát nữa hỏi thăm tình hình.”

“…”

Những chuyện cũng là mấy quân nhân, giống như ở Lâm Thành, trông vẻ phong trần mệt mỏi nhưng tinh thần , toát một luồng khí thế dũng mãnh, hai còn là dị năng giả.

Nếu những như bảo vệ, chẳng sẽ nghênh ngang ?

Đến Quý Tinh Hàn cũng sắc mặt của !

Quý Minh Ngọc cũng lập tức nhảy , nếu những sẽ liên lạc với Đoàn trưởng Chu, chắc chắn cũng sẽ đến khu công nghiệp. Hắn cứ quan sát một chút, nếu những thật sự ác ý với , mặt cũng muộn.

Loading...