Xuyên thư làm tiểu thiếp: Nữ phụ pháo hôi chọn nắm thắng - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:26:15
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước tiên là bà lão trông đêm giữa đêm khuya, lờ mờ trông thấy một bóng trắng lượn lờ bên hồ Phù Dung Viên, miệng còn ngâm nga một khúc nhạc tên, thê lương uyển chuyển, dọa cho bà lão sợ đến lăn lê bò toài mà chạy, ngày hôm liền ngã bệnh. Ngay đó, tên tạp dịch phụ trách đưa cơm nguội cho Phù Dung Viên, lúc hoàng hôn, tận mắt trông thấy cửa sổ chính viện nơi Tống Thanh Uyển ở, in hình một bóng phụ nhân đầu bù tóc rối, đang đối diện gương, chải tóc hết đến khác, miệng còn lẩm bẩm: “Khuôn mặt của … mái tóc của … trả ngươi… trả hết cho ngươi…” Tên tạp dịch sợ đến mức vứt cả hộp thức ăn, từ đó về dám bén mảng gần Phù Dung Viên nữa.
Nhất thời, trong vương phủ tin đồn nổi lên khắp nơi.
“Nghe ? Vị ở Phù Dung Viên , bệnh, mà là điên !” “Đâu chỉ điên, thấy là trúng tà! Có , là oan hồn của Thôi Vương phi siêu thoát, về đòi mạng!” “ là ! Nghe đồn Tống thị đêm nào cũng ngủ, cứ nhảy múa trong sân, còn chuyện với khí, , dọa c.h.ế.t khiếp !”
Những lời đồn đại , tự nhiên sót một chữ nào truyền đến tai Văn Duyệt. Nàng lúc đầu còn cho rằng Tống Thanh Uyển đang cố ý giả thần giả quỷ, nhưng cùng với việc “ chứng kiến” ngày càng nhiều, miêu tả càng lúc càng chi tiết, ngay cả nàng cũng bắt đầu cảm thấy rợn tóc gáy. Nàng phái tai mắt giám sát Phù Dung Viên, một ai dám đến gần ban đêm, đều nơi đó âm khí quá nặng, ở lâu sẽ giảm thọ.
“Điên ?” Văn Duyệt trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, tay ôm lò sưởi, mày nhíu chặt. Nàng chút thể hiểu nổi. Theo như nàng suy tính, Tống Thanh Uyển hẳn c.h.ế.t một cách lặng lẽ trong tuyệt vọng và bệnh tật, gây động tĩnh lớn như ? Một kẻ điên còn phiền phức hơn một c.h.ế.t nhiều. Vạn nhất nàng điên điên khùng khùng chạy ngoài, lung tung điều gì, chẳng sẽ sinh thêm phiền phức ?
Không , nàng tận mắt xem. Nàng xác định, Tống Thanh Uyển thật sự điên , là đang giở trò gì.
Ý nghĩ nảy sinh, liền thể kiềm chế nữa. Nàng chọn một buổi chiều gió lớn, lấy cớ “thăm bệnh nhân”, dẫn theo hai bà lão gan , hùng hổ về phía Phù Dung Viên.
Vừa bước cổng sân Phù Dung Viên, một luồng khí lạnh lẽo tiêu điều liền ập mặt.
Lá rụng đầy đất quét dọn, giẫm lên phát tiếng “khặc khặc”, trong sân vắng vẻ càng thêm chói tai. Gió thổi qua những ngọn cây trơ trụi, phát tiếng “ù ù”, tựa như tiếng quỷ .
Trong lòng Văn Duyệt cũng chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm, đến cửa chính viện. Cửa hé mở, nàng hiệu cho một bà lão đẩy cửa.
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa mở . Cảnh tượng trong nhà khiến cả ba đều hít một khí lạnh.
Chỉ thấy Tống Thanh Uyển đang đất, chiếc váy dài màu trắng vốn tinh khiết, nàng dùng thứ màu đỏ lấy từ , vẽ đầy những phù văn quỷ dị. Nàng đầu bù tóc rối, mặt cũng tô đỏ một vệt, trắng một vệt, tựa như ma quỷ sân khấu. Trước mặt nàng, bày một hình nhân nặn bằng đất, hình nhân cắm đầy những cành cây nhỏ, còn nàng trong tay đang cầm một cành, đ.â.m hình nhân, lẩm bẩm một cách điên dại.
“Đâm mắt ngươi, cho ngươi phân biệt kẻ … Đâm tim ngươi, cho ngươi lòng lang sói… Đâm chân ngươi, cho ngươi bao giờ đến mặt nữa…”
Giọng nàng lúc thì the thé, lúc thì trầm thấp, ánh mắt trống rỗng và điên cuồng, để ý đến những kẻ đang ở cửa.
Tim Văn Duyệt đột nhiên đập thình thịch. Đây… đây là đang thi hành thuật vu cổ! Nguyền rủa ai? Nhìn bộ dạng , e rằng đang nguyền rủa Vương gia ? Nàng cố giữ bình tĩnh, ho khan một tiếng, nhẹ giọng gọi: “Tỷ tỷ? Muội đến thăm tỷ đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-lam-tieu-thiep-nu-phu-phao-hoi-chon-nam-thang/chuong-62.html.]
Tống Thanh Uyển như thấy, vẫn tự đ.â.m hình nhân.
Văn Duyệt lớn tiếng hơn: “Tỷ tỷ! Sao tỷ nông nỗi ? Mau dậy , đất lạnh đấy.”
Lần , Tống Thanh Uyển cuối cùng cũng phản ứng. Nàng từ từ, cực kỳ chậm rãi đầu , đôi mắt màu vẽ tô trát lộn xộn , chằm chằm Văn Duyệt. Nhìn một lúc lâu, nàng bỗng nhiên toét miệng, lộ một nụ cực kỳ quỷ dị.
Mèo Dịch Truyện
“Là ngươi …” Giọng nàng khàn khàn như hai miếng giấy nhám cọ xát , “Ngươi đến thật đúng lúc. Ngươi xem, cho một bạn, một ở , cô đơn lắm.”
Nàng , từ bên cạnh nhặt một cục đất sét, bắt đầu nặn hình nhân thứ hai. Vừa nặn, khúc khích : “Cái , nặn một cái thật … mày cong cong, mắt thật to, miệng nhỏ xíu, giống như ngươi …”
Lời , Văn Duyệt chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ gót chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng đang ... nguyền rủa chính ?
“Tỷ tỷ, tỷ bậy bạ gì !” Văn Duyệt kinh giận, “Tỷ bệnh đến hồ đồ ! Mau vứt hết những vật bất tường !”
“Bất tường?” Động tác của Tống Thanh Uyển dừng . Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt trống rỗng chợt lóe lên một tia sáng tỏ, nhưng tia sáng tỏ , còn khiến sợ hãi hơn cả sự điên loạn: “Kẻ thực sự bất tường, chẳng là ngươi ? Ngươi mang theo Hợp Hoan Hương, gặp Vương phi trúng độc ‘Khiên Cơ’, ngươi mới là kẻ… độc ác nhất!”
Một tiếng “Ầm!”, trong đầu Văn Duyệt như thứ gì đó nổ tung. Hợp Hoan Hương! Khiên Cơ! Sao nàng ?! Hai từ , là bí mật sâu kín nhất trong lòng nàng, là mắt xích then chốt nhất trong kế hoạch mà nàng tự cho là hảo tỳ vết! Tống Thanh Uyển thể ? Chẳng lẽ là tiện nhân Thải Vi … Không đúng, Thải Vi căn bản chuyện Hợp Hoan Hương! Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi như thủy triều nhấn chìm nàng.
Nàng phụ nữ điên điên khùng khùng mặt, đầu tiên cảm thấy, chính thể thợ săn, mà là con mồi sớm sa cạm bẫy.
“Ngươi… ngươi càn! Nói nhảm!” Giọng Văn Duyệt vì sợ hãi mà trở nên the thé, nàng vô thức lùi một bước.
“Ta điên ?” Tống Thanh Uyển bỗng nhiên phá lên, đến mức ngả nghiêng , nước mắt cũng chảy , “, chính là điên ! Bị các ngươi bức điên! Thẩm Diễn Chi, ngươi là tên phu quân bạc tình mù mắt! Ngươi sủng ái tiện phụ độc ác , nhốt ở đây chờ chết! Ta dù thành quỷ cũng sẽ buông tha các ngươi!!”
Nàng đột ngột bật dậy, như một con sư tử cái phát điên, nhào về phía Văn Duyệt.
“A!” Văn Duyệt thét lên một tiếng, sợ đến hồn vía lên mây, bỏ chạy. Hai bà lão phía nàng cũng mặt mày tái mét, lăn lê bò toài theo chủ tử thoát khỏi Phù Dung Viên, như thể phía lệ quỷ đang đuổi theo.
Cho đến khi tiếng bước chân hỗn loạn biến mất, Tống Thanh Uyển mới dừng . Nàng chậm rãi thẳng dậy, vẻ điên loạn và ngây dại mặt như thủy triều rút , chỉ còn một sự bình tĩnh lạnh lẽo. Nàng đến cửa, bóng lưng Văn Duyệt chật vật bỏ chạy, khóe miệng cong lên một nụ giễu cợt. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, tiểu Đào vốn vẫn trốn bình phong, sợ đến mức sắp ngất xỉu mới run rẩy bước . “Chủ… chủ tử… Người … dọa c.h.ế.t nô tỳ …”