Xuyên thư làm tiểu thiếp: Nữ phụ pháo hôi chọn nắm thắng - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:25:51
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Duyệt vùng vẫy bò dậy khỏi giường, nàng tìm Thẩm Diễn Chi, nàng hết chuyện cho ! lên, nàng lảo đảo, vội vịn lấy cột giường. Nàng nên thế nào đây? Nói Tống Thanh Uyển tà thuật ư? Ai mà tin? Nói đây khác khống chế? Trong mắt Thẩm Diễn Chi, đó sẽ chỉ là một lời dối khác, là cái cớ nàng bịa để thoát tội. Giờ nàng gì, cũng chỉ xem là lời điên cuồng.
Lòng Văn Duyệt chùng xuống tận đáy. Đây là đầu tiên nàng cảm thấy một sự bất lực sâu sắc. Diễn xuất của nàng, thủ đoạn của nàng, sự tấn công quỷ dị theo lẽ thường của Tống Thanh Uyển, trở nên trắng bệch và nực đến thế.
Mèo Dịch Truyện
“Di nương, tỉnh ạ?” Ngoài cửa truyền đến một tiếng rụt rè, là nha cận của nàng.
“Vào .” Văn Duyệt nhanh chóng trấn tĩnh cảm xúc, giọng khôi phục chút yếu ớt thường ngày, chỉ khàn.
Nha bưng một bát cháo , thấy cảnh tượng thê t.h.ả.m trong phòng, sợ đến mức dám ngẩng đầu, khẽ : “Vương gia dặn, tỉnh thì uống chút cháo thanh đạm, nghỉ ngơi cho .”
“Vương gia ?” Văn Duyệt hỏi.
Đầu nha cúi thấp hơn: “Vương gia… đêm qua đến Phù Dung Viên, đến giờ vẫn .”
Phù Dung Viên! Chỗ ở của Tống Thanh Uyển! Móng tay Văn Duyệt găm chặt lòng bàn tay. Thẩm Diễn Chi ở chỗ nàng chịu kinh sợ và sỉ nhục, đầu liền đến chỗ Tống Thanh Uyển tìm an ủi! Thật là trớ trêu bao!
Không , nàng hành động ngay lập tức, vãn hồi tình thế!
“Đỡ dậy chải rửa.” Văn Duyệt lệnh.
Nàng gặp Thẩm Diễn Chi, dù chỉ để thấy nàng khôi phục bình thường, bộ dạng đáng thương, cũng hơn là để mãi nhớ về dáng vẻ điên loạn của nàng.
Dưới sự giúp đỡ của nha , Văn Duyệt chải rửa đơn giản, một bộ váy áo thanh nhã. Nàng gương, khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng vẫn xinh động lòng , hít sâu một .
Diễn, nàng tiếp tục diễn. Nàng đóng vai một nạn nhân vô tội, kinh hãi tột độ, thần hồn tổn thương, giờ mới hồi phục, lòng vẫn còn sợ hãi.
Nàng dẫn theo nha , bước khỏi Thanh Tâm tiểu trúc đang cấm túc. Lính canh ở cửa khó nàng, chỉ lẳng lặng theo , hiển nhiên là nhận lệnh của Thẩm Diễn Chi. Dọc đường , những hạ nhân gặp đều nàng bằng ánh mắt đầy e dè và né tránh, cứ như nàng là yêu quái ăn thịt . Văn Duyệt tất cả mắt, lòng hận ý cuộn trào, nhưng vẻ mặt càng thêm yếu ớt bất lực.
Phù Dung Viên xa, nhanh tới. Nàng cho thông báo, chỉ lặng lẽ ngoài viện, xem xét tình hình. Tuy nhiên, chỉ một cái , khiến nàng như sét đánh, m.á.u huyết đều như đông cứng .
Chỉ thấy trong sân Phù Dung Viên, ánh nắng chan hòa. Tống Thanh Uyển ung dung một chiếc ghế tựa, tay cầm kéo, đang tỉa tót một chậu cây cảnh. Khuôn mặt nghiêng của nàng ánh nắng hiện lên vẻ tĩnh lặng và mềm mại, chút liên quan đến lời đồn “hình dung tiều tụy” trong vương phủ.
Điều càng khiến nàng mắt nứt đến nơi là, bên chân Tống Thanh Uyển, một bé khoác giày hổ đầu, trắng trẻo mũm mĩm như tượng ngọc, đang vịn tay nhũ mẫu, lảo đảo tập .
Cậu bé Thẩm Cảnh Vũ, thì là ai chứ?! Gương mặt nhỏ nhắn của ửng hồng, tinh thần tràn đầy, khúc khích, chút nào là bộ dạng “chết yểu”!
Trò lừa bịp! Đây là một trò lừa bịp !
Văn Duyệt chỉ cảm thấy trời đất cuồng, một thở lên , suýt chút nữa ngất . Mọi phỏng đoán đều chứng thực khoảnh khắc . Nàng như một con hề nhảy nhót, khác xoay vần, còn tự tay chôn vùi tất cả của .
Sự tức giận và tủi nhục tột độ dội lý trí nàng, nàng gần như thể kiểm soát mà xông , xé nát khuôn mặt giả tạo của Tống Thanh Uyển.
đúng lúc , một cơn buồn nôn mạnh mẽ, đột nhiên từ trong dày dâng trào lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-lam-tieu-thiep-nu-phu-phao-hoi-chon-nam-thang/chuong-43.html.]
“Oẹ—”
Nàng bịt miệng, cúi , kịch liệt nôn khan.
“Di nương! Người thế ạ?” Nha kinh hãi thất sắc, vội vàng đỡ lấy nàng.
Văn Duyệt khoát tay, chỉ cảm thấy dày cuộn trào, đầu váng mắt hoa. Cảm giác … chút quen thuộc. Nàng chợt nhớ điều gì, sắc mặt tức thì tái nhợt. Nàng cảm giác , là khi còn xuyên , đóng một bộ phim cung đấu, diễn vai một phi tử m.a.n.g t.h.a.i thời kỳ đầu…
Một ý nghĩ hoang đường táo bạo, thể kiểm soát mà từ đáy lòng dâng lên. Không thể nào chứ?
Tay nàng, theo bản năng, run rẩy, vuốt ve chiếc bụng nhỏ phẳng lì của . Kinh nguyệt của nàng, hình như… trễ mười mấy ngày . Trước đây nàng phiền muộn, căn bản để ý. Chẳng lẽ…
Trong mắt Văn Duyệt, tức thì bùng lên một tia sáng phức tạp, trộn lẫn kinh ngạc, cuồng hỷ và ác độc toan tính. Nếu điều là thật… Nếu nàng thật sự cốt nhục của Thẩm Diễn Chi…
Vậy thì, Tống Thanh Uyển, ngươi cứ chờ đấy! Thắng bại của ván cờ , vẫn thể định đoạt !
Sự tĩnh lặng của Phù Dung Viên, tiếng nôn khan đột ngột ngoài sân phá vỡ.
Tống Thanh Uyển tay đang tỉa hoa khẽ khựng , mí mắt hề nâng lên, chỉ hỏi khẽ một câu: “Thiên Bảo, bên ngoài chuyện gì?”
【Bẩm chủ nhân! Nữ chính Văn Duyệt đến gây sự, nhưng khi thấy Thẩm Cảnh Vũ đang sống động nhảy nhót, chịu một cú sốc tinh thần lớn, nghi ngờ là gây phản ứng sinh lý thoải mái.】
Giọng điện tử của Thiên Bảo mang theo chút phấn khích của kẻ hóng chuyện: 【Ôi chao, khuôn mặt nàng , cứ như bảng pha màu , lát xanh lát trắng, giờ xanh lá. Thật đặc sắc!】
Tống Thanh Uyển đặt kéo xuống, bưng chén thanh đạm bên cạnh lên, khẽ thổi một cái. Nàng đương nhiên Văn Duyệt sẽ đến. Một “diễn viên” chuyên nghiệp, khi phát hiện lừa, và diễn hỏng, phản ứng đầu tiên chắc chắn là đến tìm đạo diễn và biên kịch tính sổ. Chỉ là, phản ứng của nàng … ngoài dự liệu.
“Phản ứng sinh lý thoải mái?” Khóe môi Tống Thanh Uyển nở một nụ trêu tức, “Cho nàng .”
Nàng xem, đóa bạch liên hoa thả từ “viện tâm thần” , khi khôi phục lý trí, còn thể giở trò gì mới.
Nha nhận lệnh, đến cổng viện, hành lễ với Văn Duyệt sắc mặt trắng bệch, kiêu hèn : “Văn Trắc phi, Vương phi chúng mời trong chuyện.”
Văn Duyệt lúc thẳng dậy, cơn buồn nôn tạm thời nàng cưỡng ép đè xuống. Phỏng đoán kinh trong lòng khiến nàng tức thì bình tĩnh , thậm chí còn bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào đây. Nàng thể hoảng loạn, càng thể tức giận. Trước khi sự xác nhận cuối cùng, nàng nhẫn nhịn. Nàng chỉnh sửa mái tóc mai rối, hít sâu một , mặt treo lên vẻ đáng thương, khiến khác mà thương xót, cứ như thể ánh mắt tàn độc, đầy toan tính căn bản nàng.
“Phiền phức .” Giọng nàng nhẹ nhàng, bước chân uyển chuyển, cái sân khiến nàng hận đến tận xương tủy .
Khi nàng một nữa gần Thẩm Cảnh Vũ đang sống động nhảy nhót, trái tim vẫn thể kiểm soát mà nhói lên. Đó là sự đố kỵ, là sự sỉ nhục, càng là nỗi căm hờn về sự ngu xuẩn của chính . Nàng đến mặt Tống Thanh Uyển, nhẹ nhàng cúi lạy, dáng vẻ cực kỳ khiêm tốn: “Thần … mắt Trắc phi.”
Tống Thanh Uyển cho nàng dậy, chỉ chậm rãi nhấp , ánh mắt dừng chiếc bụng nhỏ phẳng lì của nàng một lát, mới ngẩng lên nàng, nửa nửa : “Văn Trắc phi thể khỏe, đừng hành đại lễ nữa. Nếu ngất xỉu trong viện của bổn phi, truyền ngoài, giống như bổn phi hà khắc với .”
Lời vẻ quan tâm, nhưng thực chất là câu nào cũng mang gai.
Thân thể Văn Duyệt cứng đờ một chút, ngay đó vành mắt đỏ hoe, nước mắt vặn đọng trong hốc mắt, rơi mà rơi: “Vương phi đùa . Thần hôm qua… hôm qua chịu kinh sợ, thần trí rõ, mạo phạm Vương gia, cũng… cũng thể vài lời mạo phạm Vương phi, còn xin Trắc phi lượng thứ, đừng chấp nhặt với thần .”