Xuyên thư làm tiểu thiếp: Nữ phụ pháo hôi chọn nắm thắng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:24:39
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng vỡ vụn giòn tan truyền đến từ trong phòng. Tống Thanh Uyển da đầu tê dại, chạy phòng xem, chỉ thấy bảo bối nhi tử Thẩm Cảnh Vũ của nàng đang "khúc khích" ngây ngô một đống mảnh sứ thanh hoa vỡ nát đất, trong tay vẫn còn cầm nửa cái cổ bình. Nhìn men sứ thanh hoa quen thuộc đó, Tống Thanh Uyển xót xa đến mức tối sầm mắt . Nàng hít một thật sâu, định dạy bảo yêu thương tên nhóc thối tha thì thấy thị nữ Tử Tô mặt chút biểu cảm, ôm một bình sứ thanh hoa y hệt từ kho chứa đồ, đặt vững vàng chỗ cũ. Một thị nữ khác tên Ôn Lĩnh, cầm xẻng hót rác và chổi, lặng lẽ gom những mảnh vỡ đất, động tác điêu luyện, dường như cả ngàn vạn .

 

Tống Thanh Uyển ngây . Nàng thấy một chút xót xa nào gương mặt hai thị nữ, càng thấy chút sợ hãi nào chủ tử trách phạt. Vật phẩm quý giá đến ... cứ thế vỡ tan ? Ánh mắt nàng bắt đầu kìm mà đảo quanh căn phòng. Chân nến đặt ở góc tường, là minh châu ? Vải rèm cửa, là gấm Phù Quang đáng giá tấc gấm tấc vàng? Tua rua rèm cửa , là những hạt trân châu tròn đầy, óng ả?

 

Ánh mắt Tống Thanh Uyển đờ đẫn. Nàng nhớ dáng vẻ tự mãn của khi ba viên minh châu lúc nãy, quả thực giống như một kẻ ngốc từng trải đời. Riêng trong phòng , thứ dùng để chiếu sáng, mười viên! Nàng để ý đến hai đứa trẻ đang chìa bàn tay nhỏ xíu đòi ôm phía , bước chân hư ảo nội thất. Bàn tay vuốt lên chiếc giường bạt bộ gỗ kim tơ nam, đầu ngón tay lướ qua các loại bảo thạch đủ màu khảm đó, xúc cảm lạnh lẽo ấm áp khiến nàng rùng .

 

Sự nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của nàng. Không, là sự nghèo khó hạn chế tầm của nàng!

 

"Vì phú quý ngút trời ," Tống Thanh Uyển nắm chặt nắm đấm, đáy mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực, " sống thật , sống lâu trăm tuổi, tuyệt đối thể để tiện nghi cho nữ chính !"

 

"Nương, ôm."

 

Phía , giọng trẻ thơ non nớt mang theo một tia vội vã, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy vạt váy của nàng. Tống Thanh Uyển , xổm xuống, vặn ôm trọn hai cục thịt nhỏ đang lao tới từ hai bên.

 

"Vũ bảo và Giao Giao của nương, nhớ nương ?" Nàng mỗi tay ôm một đứa, ôm chặt lấy chúng, chóp mũi là mùi sữa đặc trưng của hai đứa trẻ. Thẩm Minh Châu vùi đầu hõm cổ nương , dùng sức cọ cọ, "Nhớ! Châu Châu ngày nào cũng nhớ nương!" Thẩm Cảnh Vũ chịu thua kém, lớn tiếng tuyên bố ở phía bên : "Ta nhớ nương hơn ! Nhớ đến mức tim còn đau!"

 

Tống Thanh Uyển chọc khẽ, đám mây u ám trong lòng vì chuyện buổi sáng, lập tức hai tiểu gia hỏa xua tan sạch sẽ. Nàng véo véo đôi má mũm mĩm của bọn trẻ, đầu hai v.ú nuôi đang cúi hầu bên cạnh, nụ mặt nhạt đôi chút.

 

"Đều ba tuổi , còn nhỏ nữa. Từ hôm nay, hãy cai sữa , cần cho b.ú nữa."

 

Lời dứt, hai v.ú nuôi đều sững sờ, . Sáng nay khi ngoài, di nương còn dặn dò các nàng, tìm thêm mấy v.ú nuôi trẻ khỏe mạnh ? Mới nửa ngày, đổi ý ? chủ tử lên tiếng, các nàng dám hỏi nhiều, chỉ thể cúi đầu đáp: "Vâng."

 

Tống Thanh Uyển thêm gì nữa, ôm hai đứa trẻ trong phòng. Ánh chiều tà xuyên qua song cửa, kéo dài bóng dáng ba . Ngoài cửa viện, một bóng dáng huyền sắc tĩnh lặng đó. Ánh mắt Thẩm Diễn Chi xuyên qua hoa cỏ, dừng vệt sáng ấm áp nơi cửa sổ, ánh mắt chút mơ hồ. Đã từ khi nào, và tỷ tỷ cũng từng như thế, mẫu phi ôm lòng, mẫu phi dịu dàng hát ru. từ khi tỷ tỷ bệnh cố, vòng tay của mẫu phi Tiết Quý phi, liền còn mở nữa. Sự ấm áp đó, dường như là chuyện của kiếp .

 

Yết hầu khẽ động, cuối cùng vẫn bước , cánh cửa dường như ngăn cách hai thế giới.

 

"Ngươi , đưa khế ước Túy Tiên Lâu cho nàng." Giọng Thẩm Diễn Chi nhẹ, mang theo một tia mệt mỏi, "Ta về thư phòng."

 

"Vương gia..." Thuận An gì đó, nhưng thấy chủ tử , bóng lưng kiên quyết. Hắn chỉ thể thở dài, cầm theo tờ khế ước đó, đ.á.n.h bạo Phù Dung Viên.

 

Vừa đặt chân vườn, Thuận An cảnh tượng mắt cho kinh ngạc đến hít một ngụm khí lạnh. Đây là viện của thất! Dưới đất lát gạch ngọc màu xanh trời mưa, trong vườn trồng kỳ hoa dị thảo vận chuyển từ Nam Cương, ngay cả cột hành lang cũng bọc một lớp kim bạc mỏng. Vương phủ tuy quy định rõ ràng về chi dùng của thất, nhưng đây... đây cũng quá mức ! E rằng Hoa Dương Điện của Quý phi nương nương cũng chắc sự giàu sang xa hoa đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-lam-tieu-thiep-nu-phu-phao-hoi-chon-nam-thang/chuong-3.html.]

 

Tử Tô từ trong phòng đón , thấy Thuận An, mặt biểu cảm thừa thãi nào: "Thuận An thị vệ, Vương gia gì căn dặn?" Thuận An hồn, từ trong lòng móc tờ giấy đó: "Vương gia sai đưa khế ước Túy Tiên Lâu đến." Trong lòng thầm rủa, Vương gia gần ba năm đặt chân đến Phù Dung Viên , vị Tống di nương chẳng hề ảnh hưởng chút nào, chỉ dựa tiền tài của mà sống cuộc sống còn thể diện hơn cả Vương phi.

 

Ánh mắt Tử Tô dừng khế ước một lát, ngước : "Vương gia đêm nay đến ?" Thuận An lắc đầu: "Vương gia việc công bận rộn, nghỉ ngơi ở thư phòng ."

 

"Đã rõ." Tử Tô đưa tay nhận lấy khế ước, giọng điệu bình thản tiễn khách, "Thuận An thị vệ thong thả."

 

Tiễn Thuận An , Tử Tô cầm tờ giấy mỏng manh đó trở trong phòng. Tống Thanh Uyển dỗ hai đứa trẻ lên giường, đang đắp chăn mỏng cho chúng. Hai tiểu gia hỏa chơi đùa cả ngày, lúc ngủ say sưa, khóe miệng còn vương nước bọt.

 

"Tiểu thư." Tử Tô đưa khế ước tới.

 

【Leng keng! Đã thành nhiệm vụ, thưởng: một gian linh thảo, ba bình linh tuyền, một viên dưỡng da và 1000 điểm tích lũy.】

 

【Tổng điểm tích lũy: 1100, còn thiếu 8900 điểm để mở hệ thống.】

Mèo Dịch Truyện

 

【Xin ký chủ giành ân sủng khi nữ chính nhập phủ. Đếm ngược 10 ngày.】

 

Tống Thanh Uyển nhận lấy, chỉ liếc qua một cái tùy tiện đặt lên bàn, dường như đó là một tửu lầu mỗi ngày kiếm đấu vàng, mà là một tờ giấy bỏ vô dụng. Tử Tô sườn mặt bình tĩnh của tiểu thư nhà , trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Thiếu nữ rạng rỡ từng ngắm mái nhà, khắp thiên hạ , rốt cuộc cũng c.h.ế.t bức tường cao bốn phía của vương phủ . Vì con cái, nàng thu liễm sắc bén, học cách lấy lòng chủ mẫu, học cách cúi nịnh hót. đổi gì? Phu quân ba năm thấy tăm , và một tờ khế ước lạnh như băng. Đây tính là gì? Đánh cho kẻ ăn mày ? Nhà họ Tống thiếu tiền .

 

Ngay khi Tử Tô đang bẫn thần vì bất bình, thấy Tống Thanh Uyển cầm tờ khế ước lên, kê sát minh châu, tỉ mỉ xem một lượt. Khóe miệng nàng, từ từ cong lên một đường cong. Đó là vui mừng, cũng thỏa mãn, mà là một loại... nụ lạnh lùng đầy tự tin khi thợ săn thấy con mồi.

 

"Tử Tô," Tống Thanh Uyển mở lời, giọng lớn, nhưng mang theo một sức mạnh thể nghi ngờ, "Đi, kiểm kê mấy hòm sách cổ bản triều trong kho, lấy mấy xấp vân cẩm của nữa."

 

Tử Tô sững sờ, "Tiểu thư, định ?" Tống Thanh Uyển gấp gọn khế ước, bỏ trong ngực, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng từng .

 

"Làm gì ư?"

 

"Túy Tiên Lâu là tửu lầu nhất kinh thành, khách đến khách đều là đạt quan hiển quý."

 

"Nơi thế mà chỉ dùng để ăn uống thì quá lãng phí."

 

 

Loading...