Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 99: --- Giang Hoằng Văn và Kế hoạch của Hắn
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:00:35
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình bạn của trẻ con đến nhanh và thật khó hiểu.
Ăn xong cơm, ba đứa trẻ liền chui phòng Cảnh Hoành Nghị để chuyện gì.
Bồ Giao Giao và Cảnh Tu Ngạn , khỏi nở nụ .
Cảnh Tiểu Hoa thì chút vui, mấy ngày gặp ca ca, kết quả ca ca về chơi với tiểu ca ca khác.
May mà con bé ca ca tặng quà, tuy bĩu môi nhỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn ghế con.
Không lâu , Trần Phương Nghị xin cáo từ, chỉ còn Cảnh Hoành Nghị và Giang Hoằng Văn.
Lúc Trần Phương Nghị còn ở đó, Giang Hoằng Văn cảm thấy gì, nhưng khi Trần Phương Nghị , thằng bé ít nhiều chút tự nhiên.
Chủ yếu là thằng bé thật sự từng ở chung với ai, ngay cả Trần Phương Nghị cũng từng, ít nhiều chút thoải mái.
Hơn nữa, hai ngủ chung một giường, sẽ vẻ mật.
Thêm đó, hôm nay là đầu tiên thằng bé gặp Cảnh Hoành Nghị, ít nhiều vẫn chút lúng túng.
15_Cảnh Hoành Nghị thì bình thản hơn nhiều, thằng bé với Giang Hoằng Văn, “Chăn nệm A nương chuẩn xong , nếu công khóa, chúng sẽ dùng chung một cái bàn.”
“Có thể sẽ chật chội, nhưng công khóa của nhanh, phần lớn đều thành ở học đường .”
Giang Hoằng Văn Cảnh Hoành Nghị đến đây, mắt đảo tròn, sự lúng túng đó lập tức tiêu tan ít, “Mỗi ngày khóa nghiệp của nhiều ? Có khó ?”
“Cũng tạm,” Cảnh Hoành Nghị khiêm tốn, “Ta đều thể ứng phó .”
Màn đêm dần buông, đèn dầu trong phòng vặn sáng hơn một chút, phản chiếu hai bóng nhỏ nhắn.
Cảnh Hoành Nghị trải sách bàn, Giang Hoằng Văn thì ở mép giường, tay lơ đãng lật một cuốn sách, ánh mắt liếc xéo về phía Cảnh Hoành Nghị.
Trong lòng thằng bé đang tính toán, khóa nghiệp mà phu t.ử giao mấy ngày nay thật sự chút hành hạ , nếu thể nhờ Cảnh Hoành Nghị giúp đỡ một hai…
ý niệm đó nảy sinh, thằng bé chút do dự.
Cảnh Hoành Nghị vẻ chất phác, nhỡ học vấn bình thường, chẳng phí công vô ích, còn rước lấy phiền phức ?
Giang Hoằng Văn vốn thông minh, chỉ là tính tình phóng khoáng, đối với những khóa nghiệp khô khan là đau đầu nhất, thể tiết kiệm một chút sức lực thì tuyệt đối chịu phí thêm nửa phần.
Thằng bé thầm hạ quyết tâm trong lòng, hết xem thử cân lượng của Cảnh Hoành Nghị thế nào.
Cảnh Hoành Nghị lấy khóa nghiệp của , đó là đề bài mới của phu t.ử hôm nay, một tờ giấy trắng tinh, mực rõ ràng: “‘Mạnh Tử’ câu: ‘Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.’ Thử thuật kiến giải của ngươi.”
Trong lòng Giang Hoằng Văn khẽ động, đề bài tính là quá khó, nhưng khảo sát kiến thức của học tử.
Thằng bé lẳng lặng nhích , ánh mắt dấu vết rơi xuống trang giấy đang mở.
Chỉ thấy nét chữ của Cảnh Hoành Nghị tuy còn mang nét non nớt, nhưng cũng ngay ngắn và mạnh mẽ.
16_Thằng bé đầu tiên tuân theo quy tắc trình bày bối cảnh của câu của Mạnh Tử, đó bút pháp khẽ chuyển, rằng: “Dân là gốc của nước. Vua lập , để tự hưởng vinh hoa, mà là để cai trị dân chúng, giữ yên bờ cõi. Nếu dân yên , oán than khắp nơi, thì xã tắc sẽ nguy nan, ngôi vị quân vương cũng khó mà giữ vững. Ví như cây đại thụ, rễ sâu mới thể lá ; nước cũng như , dân tâm vững vàng thì quốc thái dân an.”
Phía , thằng bé dẫn vài câu, đại ý là , bậc quân vương nên lấy lòng dân trọng, nhẹ thuế giảm phu, khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, đó mới là gốc rễ của việc trị quốc.
Tuy lời lẽ kinh thế hãi tục, nhưng cũng rành mạch rõ ràng, kiến giải trung thực, đặc biệt là câu “Vua lập , để tự hưởng vinh hoa, mà là để cai trị dân chúng, giữ yên bờ cõi”, toát lên vài phần sự thấu hiểu mà những học đồng bình thường hiếm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-99-giang-hoang-van-va-ke-hoach-cua-han.html.]
Giang Hoằng Văn xem mà thầm kinh hãi.
Cảnh Hoành Nghị , ngày thường trông chỉ là một thiếu niên bình thường, ngờ, đối với sự lý giải về kinh nghĩa kiến giải như .
Mèo Dịch Truyện
Thằng bé tự hỏi, nếu bài , e rằng lục lọi hết óc cũng khó lời lẽ chu mà mất sự linh hoạt như , phần lớn sẽ là những lời sáo rỗng, hoặc lệch hướng để cầu kỳ lạ, ngược mất sự trọng.
Học vấn của tiểu t.ử , vững vàng hơn nhiều so với dự đoán của thằng bé.
Huống hồ, thằng bé tự cho rằng phu t.ử nhất của cả huyện Lê Thành nên là ở học đường nhỏ của bọn họ, dù ngay cả phụ cũng từng khen ngợi, Chu giáo tập chính là xuất tiến sĩ đàng hoàng, dạy bọn họ quả thật là đại tài tiểu dụng.
Thêm đó, đôi khi Giang huyện lệnh cũng phụ đạo khóa nghiệp cho Giang Hoằng Văn, cho nên, những thứ khác , nhãn lực của Giang Hoằng Văn vẫn .
Cảnh Hoành Nghị thật sự giỏi hơn nhiều so với những gì thằng bé nghĩ.
Mắt Giang Hoằng Văn đảo tròn, ý định nhỏ để Cảnh Hoành Nghị bài hộ, giờ khắc chút ngượng ngùng dám .
nghĩ , một trợ thủ như , nếu lợi dụng, chẳng đáng tiếc ?
Thằng bé xưa nay thích những khóa nghiệp vùi đầu học hành khổ sở, nếu Cảnh Hoành Nghị thể giúp thằng bé san sẻ bớt, thằng bé sẽ thêm thời gian để nghiên cứu những tạp học hứng thú.
Thằng bé hắng giọng, giả bộ vô ý hỏi: “Cảnh Hoành Nghị, đề bài … thấy khó ?”
Cảnh Hoành Nghị đang say sưa, ngẩng đầu lên, chút mơ hồ “À?” một tiếng, đó phản ứng , gãi đầu, thật thà : “Cũng tạm, phu t.ử ngày thường cũng thường giảng những đạo lý , suy nghĩ nhiều một chút, tổng sẽ gì đó.”
Trong lòng Giang Hoằng Văn quyết, nhưng vẻ mặt lộ , chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, cúi đầu sách của , khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó thấy.
Xem , thằng bé tìm cách, trong thời gian ở đây, để Cảnh Hoành Nghị giúp bài.
Tuy nhiên, dù hôm nay mới quen, thằng bé quyết định hoãn một chút, sợ rằng bây giờ mà , Cảnh Hoành Nghị sẽ trực tiếp từ chối, khi đó sẽ khiến thằng bé thêm phần lúng túng.
Bồ Giao Giao gõ cửa bên ngoài, , mà chỉ dặn dò một câu, bảo bọn chúng xong khóa nghiệp thì tắm rửa mau ngủ.
“Biết , A nương, con sẽ chăm sóc Giang thiếu gia.” Cảnh Hoành Nghị lớn tiếng đáp , nhưng nội dung lời khiến Giang Hoằng Văn chút thoải mái.
“Tiểu gia cần chăm sóc, tự sẽ chăm sóc bản .” Giang Hoằng Văn khẽ nâng cằm, biểu cảm kiêu ngạo.
“Phải.” Cảnh Hoành Nghị ôn hòa một tiếng, “Nếu Giang thiếu gia tự thể chăm sóc bản , khóa nghiệp đây.”
Giang Hoằng Văn cảm thấy như một cú đ.ấ.m bông gòn, vô lực.
Cái tên Cảnh Hoành Nghị , thật sự khiến thằng bé chút tức giận.
thằng bé nghĩ là đại nhân lượng lớn, thể để , cũng cỡ tuổi , coi thường .
Giang Hoằng Văn hậm hực lấy khóa nghiệp của , vùi đầu khổ .
Bàn học trong phòng quả thật lớn, đây khi Cảnh Hoành Nghị một dùng thì đủ.
thêm một Giang Hoằng Văn, thằng bé thích bày đầy đủ thứ mặt , khiến cái bàn trông đặc biệt nhỏ.
Giang Hoằng Văn nhịn lẩm bẩm một câu, hàm hồ, Cảnh Hoành Nghị cả tâm trí đều đắm chìm trong khóa nghiệp, ngược thật sự rõ thằng bé đang gì.
Lẩm bẩm xong, Giang Hoằng Văn lén lút Cảnh Hoành Nghị một cái, phát hiện thằng bé đang nghiêm túc bài, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng là thằng bé những gì cũng lời ý , còn ở trong nhà , ít nhiều cũng chút lý lẽ vững.