Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 87: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:00:22
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời mời
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng vững vàng ở con đường quen thuộc tại huyện Lê Thành.
Bồ Thuận Nghĩa đưa Giản Hoằng đến khách điếm, còn Cảnh Tu Nghiễn và Bồ Giao Giao thì đón Cảnh Tiểu Hoa.
Hai ngày gặp, Cảnh Tiểu Hoa thấy Bồ Giao Giao lập tức chạy đến bên cạnh Bồ Giao Giao, giang hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy chân nàng.
“A nương!”
Rõ ràng chỉ mới rời nhà hai ngày, nhưng khi đặt chân lên mảnh đất , những cửa hàng quen thuộc ven đường, tiếng rao bán bên tai, Bồ Giao Giao cảm thấy như xa cách từ lâu.
Một cảm giác an tâm khó tả từ tận đáy lòng lan tỏa, ấm áp vô cùng.
Nàng cúi đầu tiểu nhân nhi đang bám chân , lòng mềm nhũn.
Gia đình… ư? Khi ý nghĩ nảy , chính nàng cũng ngẩn .
Từng lúc, Cảnh gia đối với nàng mà , chỉ là một nơi trú ẩn tạm thời.
giờ đây, khi nghĩ đến nhà, trong đầu nàng hiện lên tiếng gọi mềm mại của Hoa Hoa, là Cảnh Hoành Nghị nghiêm túc chia sẻ chuyện vui ở học đường, là ánh mắt dịu dàng thỉnh thoảng Cảnh Tu Nghiễn dành cho nàng.
Những mảnh ký ức vụn vặt , từ lúc nào, bén rễ sâu trong lòng nàng.
Cảnh Tu Nghiễn một bên, dáng vẻ quấn quýt của con gái, khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận , cũng gì, chỉ lặng lẽ xách hành lý.
Nghiêm túc cảm ơn Kiều Tam Nương, Cảnh Tu Nghiễn nắm tay vợ con rời .
Đường về nhà dài, nhưng Cảnh Tiểu Hoa chịu tự một bước nào, cứ đòi Bồ Giao Giao dắt tay.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt, như thể sợ nàng bỏ chạy mất.
“A nương, ngoài, cũng dẫn Hoa Hoa cùng.” Tiểu gia hỏa ngẩng mặt lên, nghiêm túc đưa yêu cầu.
Cô bé vốn phiền A nương, tuy nhà bà ngoại cũng , nhưng cô bé vẫn nhớ A nương.
Bồ Giao Giao cô bé chọc , cúi xuống véo véo má bánh bao của cô bé: “Được, nhất định.”
“Thế còn cha thì ?” Cảnh Tiểu Hoa nghiêng đầu, sang cha ruột đang xách đồ, vẻ kém nổi bật.
Không đợi Bồ Giao Giao trả lời, tiểu gia hỏa tự vẫy tay, già dặn : “Cha thường xuyên ngoài, quen . A nương thì khác, A nương ở nhà với Tiểu Hoa.”
Cảnh Tu Nghiên , bước chân khẽ dừng, sang nữ nhi nhà , ánh mắt mang theo vài phần bất lực, xen lẫn nụ chiều chuộng.
Chàng phản bác, chỉ vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu con gái.
Bồ Giao Giao tương tác giữa hai cha con, khỏi bật , cảm thấy uổng công nuôi nấng đứa con gái .
Về đến nhà, nàng dọn dẹp sơ qua một chút. Cũng may là mới vài ngày, nên nhà cửa vẫn khá sạch sẽ, chỉ cần lau chùi chút bụi bám là .
Cảnh Tu Nghiên cũng khoanh tay , múc đầy nước chum, thấy củi gần hết thì bổ thêm một ít.
Buổi chiều, Bồ Giao Giao chợ mua chút rau, mới nhờ Cảnh Tu Nghiên mời đại ca và Giản công tử.
Khách đến là quý, mà Giản Hoằng là do nàng đưa về, nên mời dùng bữa cơm đạm bạc tại nhà là điều nên .
Mèo Dịch Truyện
Cảnh Tu Nghiên lên tiếng đáp lời, tiện tay bế bổng Cảnh Tiểu Hoa lên, mang theo cô bé cùng mời khách.
Hai , Bồ Giao Giao liền bắt tay việc. Hôm nay nàng món ớt xào thịt, xương om tương, cá phi lê thơm tỏi, viên khoai tây chua cay và ngó sen kẹp thịt chiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-87.html.]
Nghĩ đến bộ dạng lấm lem của Cảnh Tiểu Hoa hôm nay, nàng còn đặc biệt chuẩn thêm món khoai lang kéo sợi cho cô bé.
Món ăn quá nhiều, nàng thường dựa nguyên tắc lãng phí.
Hơn nữa, khi họ ở cùng chắc chắn sẽ uống chút rượu, lẽ sẽ ăn nhiều.
Khi Cảnh Tu Nghiên dẫn Giản Hoằng và Bồ Thuận Nghĩa sắp về đến nhà, một mùi hương nồng đậm bất ngờ bay đến, lan tỏa khắp cả con hẻm.
Mùi vị mang theo hương thơm cháy xém của mỡ thịt, hòa quyện với mùi gia vị đặc trưng nào đó, khiến mấy con sâu thèm ăn trong bụng đều tỉnh giấc.
Giản Hoằng hít mạnh một , mặt lộ vẻ thể tin nổi, bước chân cũng dừng .
“Chờ chút,” sang Cảnh Tu Nghiên và Bồ Thuận Nghĩa, “Mùi , thơm quá đáng đấy? Chẳng lẽ là…” Ánh mắt hướng về phía sân nhỏ cách đó xa, “Do Bồ nương t.ử ?”
Bồ Thuận Nghĩa , lập tức ưỡn thẳng lưng, mặt mày rạng rỡ.
Chàng từng đích nếm thử tay nghề của , tuy nhiều, nhưng mỗi đều khiến nhớ mãi quên.
“Đó là đương nhiên!” Giọng tràn đầy niềm kiêu hãnh rõ rệt, bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm cho Giản Hoằng, “Ta cho Giản , tay nghề của , tuyệt đỉnh! Mấy món ăn đơn giản trong tay nàng cũng thể hương vị ngon đến lạ thường. Hầy, cái mùi vị đó, thơm đến nỗi suýt nữa thì nuốt cả lưỡi!”
Bồ Thuận Nghĩa lúc chính là kẻ cuồng nhiệt khen ngợi tay nghề của Bồ Giao Giao, tuy ăn cơm nấu bao nhiêu , nhưng những ăn qua đó, đều ấn tượng sâu sắc.
Theo lý mà , cơm nấu cũng khá ngon, nhưng cơm nấu một hương vị khác biệt.
Giản Hoằng vốn chỉ thuận miệng hỏi , trong lòng còn giữ vài phần khách sáo, dù thì món ăn do nữ nhân nhà thường dân tự nhiên thể sánh bằng món ăn trong tửu lâu, thể mong chờ hương vị kinh ngạc nào.
Bồ Thuận Nghĩa mô tả sống động, ngửi mùi hương ngày càng rõ ràng, càng thêm mê hoặc, sự khách sáo của biến thành khao khát thực sự.
Chàng phe phẩy quạt, khóe miệng mang theo một nụ đúng mực.
“Thật giả? Có thần kỳ như ?” Chàng Cảnh Tu Nghiên, mang theo ý cầu chứng, “Chuyện Cảnh công t.ử hẳn quyền phát biểu.”
Cảnh Tu Nghiên ôm Cảnh Tiểu Hoa giữa hai , từ khi ngửi thấy mùi hương đó, bước chân dường như chậm .
Nghe lời Giản Hoằng , khẽ , “Giản công t.ử đến từ kinh thành, hẳn là kinh thành nhiều món ngon.”
“Không món ăn của nội t.ử hợp khẩu vị Giản công t.ử , nhưng cá nhân thích món ăn nội t.ử .”
Chàng Giản Hoằng, ánh mắt dừng cánh cửa phía đang tỏa ánh đèn ấm áp, nụ trông vô cùng dịu dàng: “Có thê t.ử như , phu quân còn mong cầu gì nữa.”
Cảnh Tiểu Hoa trong lòng dường như hiểu lời cha , đầu Giản Hoằng, chớp chớp đôi mắt long lanh: “A nương nấu cơm ngon lắm ạ.”
Nói cô bé vỗ vỗ bụng, vẻ mặt đầy tự hào: “Mỗi cái bụng nhỏ của con đều tròn xoe ạ.”
Giản Hoằng nhịn bật , nhướng mày, tràn đầy tò mò về bữa tối nay, và cũng đói bụng.
Chàng phe phẩy quạt, hì hì hai tiếng: “Vậy thì quá! Xem hôm nay chúng lộc ăn ! Đi , nhanh lên nào, xem món cơm tiểu cô nương Hoa Hoa khen ngợi rốt cuộc là như thế nào!”
Nói xong, liền tăng nhanh bước chân, xem rốt cuộc Bồ nương t.ử nấu món gì mà tất cả bên cạnh đều cực kỳ ca ngợi, rốt cuộc mị lực gì.
Bồ Thuận Nghĩa đắc ý theo , còn quên nháy mắt với Cảnh Tu Nghiên.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Bồ Giao Giao từ trong bếp , gọi một tiếng, bảo Cảnh Tu Nghiên chuyện với khách , “Món ăn lát nữa sẽ xong.”
Cảnh Hoành Nghị ngoài tìm Thu vẫn về, lát nữa cần đợi ăn cơm.
Nhanh tay thành những món cuối cùng, Bồ Giao Giao gọi Cảnh Tu Nghiên giúp bưng thức ăn.