Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 66: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:00:01
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tự gặp gỡ
Giản Hoằng vén ống tay áo bào gấm màu xanh bảo lam lên, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn.
Mèo Dịch Truyện
Hắn nhúng tay nước, cầm lấy bánh xà phòng hoa ngọc trâm, nhẹ nhàng xoa vài cái lòng bàn tay ướt.
Bồ Thuận Nghĩa nín thở, dù bản cũng thử qua, cũng tự tin xà phòng do , nhưng động tác của đối phương, hiểu tim đập mạnh.
Chỉ thấy trong tay Giản Hoằng, lập tức nổi lên lớp bọt xà phòng mịn màng, mềm mại, sệt quánh như xà phòng thông thường, mà nhẹ nhàng như những đám mây.
Lớp bọt trắng tinh, mịn màng, càng xoa càng nhiều, tỏa mùi hương hoa ngọc trâm nồng đậm hơn, hòa quyện với nước, khiến cả phòng thơm ngát.
Giản Hoằng cẩn thận rửa sạch hai tay, đó dùng nước sạch tráng .
Hắn lập tức dùng khăn lau khô, mà giơ tay lên, mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt để xem xét kỹ lưỡng, đưa lên mũi ngửi.
Sau khi rửa sạch và lau khô, Giản Hoằng giơ tay, một nữa cảm nhận làn da mu bàn tay.
Thanh thoát, sạch sẽ, điều trong dự liệu. điều khiến chút bất ngờ là, làn da hề cảm giác căng rít, ngược mang theo một cảm giác ẩm mượt khó tả, trơn láng, như thể phủ một lớp màng bảo vệ cực mỏng.
Mùi hương hoa ngọc trâm thoang thoảng cũng nước rửa trôi, mà dịu dàng lưu da, mà như , vô cùng dễ chịu.
Lông mày Giản Hoằng khẽ nhếch lên, sự tò mò thuần túy ban đầu trong mắt , dường như thêm vài phần hứng thú thật sự.
Hắn gì ngay, chỉ cảm nhận sự mịn màng mu bàn tay.
Bồ Thuận Nghĩa thấy phản ứng như , trái tim đang treo ngược mới thả lỏng, mồ hôi lưng dường như cũng bớt phần nào.
Huynh xoa xoa tay, chút căng thẳng chờ đợi lời đ.á.n.h giá của vị công t.ử quý tộc .
Một lúc lâu , Giản Hoằng mới hạ tay xuống, về phía Bồ Thuận Nghĩa, trong giọng mang theo một tia trêu đùa: “Xà phòng ... quả thực chút tài tình, so với những loại thị trường, mạnh hơn ít.”
Ngón tay Giản Hoằng khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, phát tiếng cộc cộc trong trẻo.
Hắn Bồ Thuận Nghĩa, ánh mắt bình tĩnh, nhưng mang theo một ý nghĩa thể nghi ngờ: “Xà phòng , bản công t.ử thấy tệ, ngươi bao nhiêu hàng tồn kho, lấy hết.”
Bồ Thuận Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu, mắt mở lớn hơn một chút, dường như ngờ đối phương khẩu khí lớn đến .
Muốn lấy hết? Mấy bánh đang mang, cộng với mà trong nhà mấy ngày nay, cũng chỉ hơn trăm bánh mà thôi.
Chủ yếu là vì mở rộng thị trường, nên Bồ Giao Giao cũng dám quá nhiều một lúc.
Huynh đương nhiên cũng tán thành suy nghĩ của , vững vàng từng bước mới là điều những như họ nên .
Giản Hoành tâm tư của y, khóe môi khẽ cong lên một độ: "Đương nhiên, đây chỉ là một cách. Bổn công t.ử dùng thứ để tặng , hơn nữa còn là đưa đến Kinh thành, cho những quý nhân ánh mắt kén chọn dùng. Bởi , thứ thể để ngoài ."
Hắn khẽ nghiêng về phía , hạ thấp giọng , "Ngươi hiểu ý ? Loại xà phòng , chỉ thể độc quyền cung cấp cho ."
Độc quyền? Tim Bồ Thuận Nghĩa lỡ mất một nhịp. Kinh thành? Quý nhân? Những từ khiến y chút ngơ ngẩn.
Y vô thức liếc bánh xà phòng bàn, vẻ trắng trong ôn nhuận , y từng nghĩ chắc chắn sẽ ưa chuộng, nhưng ngờ thứ thể bán tận đến Kinh thành.
Giản Hoành tiếp lời: "Một là, ngươi bán tất cả hàng hóa cho , bao nhiêu, sẽ thu mua bấy nhiêu, giá cả dễ bàn bạc. Hai là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-66.html.]
Hắn dừng , ngón tay ngừng gõ, chăm chú Bồ Thuận Nghĩa, "Ngươi bán công thức chế tạo cho , sẽ cho ngươi một khoản tiền, đủ để cả gia đình ngươi sống an nhàn. Từ nay về , loại xà phòng sẽ còn liên quan gì đến nhà họ Bồ của ngươi nữa."
Mua đứt công thức? Hô hấp của Bồ Thuận Nghĩa trở nên dồn dập, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Đây là thứ , trắng thì cũng liên quan nhiều đến y.
Bán thẳng công thức, chẳng khác nào bán con gà đẻ trứng vàng, nhưng lời hứa "đủ để sống an nhàn" mà đối phương đưa quá đỗi hấp dẫn, nghĩ cũng , đối phương chắc chắn sẽ cho một khoản tiền nhỏ.
Cơ hội như , lẽ cả đời chỉ một mà thôi.
Trong mắt y lóe lên sự giằng xé, , việc y thể một quyết định.
Công thức trong tay , bán thế nào, là bán hàng bán công thức, đều do một quyết định.
Bồ Thuận Nghĩa l.i.ế.m liếm đôi môi chút khô khốc, mặt nặn một nụ phần gượng gạo, hướng về phía Giản Hoành chắp tay : "Công t.ử coi trọng thứ của tiểu nhân, đó là phúc khí của tiểu nhân. Chỉ là loại xà phòng là gia truyền, công thức cũng tiểu nhân một thể quyết định."
Y cân nhắc từng câu chữ, sợ phật ý vị quý khách , "Không công t.ử thể rộng lòng cho tiểu nhân thêm vài ngày ? Cho tiểu nhân về nhà cùng nhà bàn bạc, ba ngày, ba ngày là ! Ba ngày , tiểu nhân nhất định sẽ cho công t.ử một câu trả lời chính xác!"
Giản Hoành nhướng mày, dường như chút bất ngờ câu trả lời , nhưng cũng nổi giận.
Hắn quan sát vẻ mặt căng thẳng cố chấp của Bồ Thuận Nghĩa, cảm thấy khá thú vị.
Hắn gật đầu: "Cũng . Ba ngày thì ba ngày. Mấy ngày sẽ ở Duyệt Lai Khách sạn, đến lúc đó ngươi cứ trực tiếp đến tìm ."
Hắn cầm một bánh xà phòng lên, đưa đến mũi ngửi thử, ngữ khí tùy ý, "Đừng để bổn công t.ử thất vọng."
Bồ Thuận Nghĩa như đại xá, liên tục cúi đầu khom lưng: "Nhất định, nhất định! Tiểu nhân tuyệt đối dám chậm trễ việc của công tử!"
Y liếc hộp xà phòng đặt bàn, trong mắt xẹt qua một tia giằng xé, cuối cùng vẫn ôm quyền với Giản Hoành, "Giản công tử, những bánh xà phòng xin tặng cho Giản công tử, ba ngày sẽ đến tìm công tử."
Giản Hoành hài lòng với sự thức thời của Bồ Thuận Nghĩa, gật đầu với y, cho y .
Sau khi y rời , lách bao sương, khom lưng hỏi, "Gia, cần..."
Hắn hết lời, nhưng sự hung hãn trong câu rõ ràng.
Giản Hoành tùy ý ngả , giọng lười biếng, "Cứ chờ , vội."
"Dạ, gia."
Bồ Giao Giao xong lời Bồ Thuận Nghĩa , sắc mặt chút khó coi, cho dù nàng gặp mà Bồ Thuận Nghĩa nhắc đến, cũng thể từ lời kể của y mà dễ chọc.
Chẳng đến điều gì khác, thực tầm của Bồ Thuận Nghĩa vẫn khá , vị công t.ử tên Giản Hoành tuy là khách thương đến từ Kinh thành, nhưng khí chất quả thực hề che giấu.
Bồ Thuận Nghĩa nhiều nơi, cũng chỉ là từ xa trông thấy khí thế mà các vị quý nhân, lão gia mới , nay ở Giản công t.ử thể hiện đến mức tận cùng.
Bởi y suy đoán, lời Giản Hoành đến từ Kinh thành, điểm giả, nhưng liệu là khách thương thật sự , thì chắc.
Chẳng qua, những lời y đương nhiên sẽ ngốc nghếch mà hỏi , mà là đem sự nghi ngờ của với Bồ Giao Giao.
Bồ Giao Giao trầm ngâm chốc lát, về phía Bồ Thuận Nghĩa, "Huynh, ba ngày , cùng gặp mặt vị công t.ử một ."