Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 50: --- Các ngươi phải chăng vẫn chưa viên phòng?
Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:59:40
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bồ Giao Giao nhanh chóng thu ánh mắt, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.
Bánh nhân trong chảo xèo xèo kêu, tỏa mùi hương quyến rũ, Cảnh Hoành Nghị ăn uống thỏa mãn, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu với nàng.
Trong bếp nhất thời chỉ mùi hương thức ăn và những âm thanh nhỏ, cùng với sự ăn ý cần lời giữa hai con.
Cảnh Tu Ngạn quả thực lúc trong lòng đang dậy sóng.
Hắn vốn dĩ ý định cưới vợ, chỉ là vì gặp chuyện của Bồ Giao Giao, tuy giúp một tay, nhưng quả thật cũng thấy thể của , xét cả tình lẫn lý đều thể xem như từng xảy chuyện gì.
Hắn đồng ý cưới vợ, quả thực ban đầu cũng ý nghĩ cưới vợ là để chăm sóc con cái, nhưng cũng kế và con cái thể quá mật.
Hắn xử lý nhiều vụ án, từng chứng kiến quá nhiều kế ngược đãi con cái, nên đây mới là lý do tái hôn.
Chỉ là sự việc cứ dồn dập, vốn cũng nghĩ nếu nhà họ Bồ đồng ý thì thôi, cũng nhất thiết cưới.
Nhà nào mà thực sự thương con gái thì sẽ đồng ý để con gái kế.
Chỉ là nhà họ Bồ nghĩ , mà thật sự đồng ý.
Giờ đây cách Cảnh Hoành Nghị và Bồ Giao Giao đối xử với , khiến vô cùng kinh ngạc, nếu là cha ruột, Bồ Giao Giao là kế, còn thật sự tưởng họ là con ruột thịt.
Bồ Giao Giao múc miếng bánh nhân cuối cùng , dầu đáy chảo vẫn xèo xèo kêu.
Nàng bưng đĩa, cùng với bát cháo nếp nấu mềm và đĩa dưa chuột trộn chua cay đặt lên bàn bát tiên ở chính sảnh.
Những chiếc bánh nhân vàng óng xếp ngay ngắn, vỏ bánh rán giòn rụm, mép cong lên, lờ mờ thấy nhân bánh đầy đặn bên trong, mùi thịt thơm lừng hòa quyện với mùi bột mì cháy xém xộc thẳng mũi.
Cháo nếp nấu vặn, hạt gạo nở bung, nước cháo sánh đặc, tỏa thở ngọt ngào thanh khiết.
Đĩa dưa chuột trộn chua cay càng xanh mướt như nhỏ giọt, những lát dưa chuột thái mỏng dính đầy dầu ớt đỏ tươi và tỏi băm, vị chua và vị cay hòa quyện, ngửi thôi khiến thèm ăn.
“Dùng bữa .” Bồ Giao Giao khẽ , giọng bình tĩnh, mang theo nhiều cảm xúc.
Cảnh Tu Ngạn bàn, còn Cảnh Hoành Nghị thì sớm ghế của , ngoan ngoãn chờ đợi.
Bồ Giao Giao cũng xuống, cầm đũa lên, suy nghĩ một lát vẫn về phía Cảnh Tu Ngạn hỏi: “Hôm nay còn đến nha môn ?”
Cảnh Tu Ngạn gắp một miếng bánh, c.ắ.n một miếng, vỏ giòn ruột mềm, nhân thịt thơm ngon, hương vị quả thực tệ.
Chàng nuốt thức ăn trong miệng, mới trả lời: “Huyện tôn thể tuất, cho chúng nghỉ ba ngày, ba ngày sẽ trở đương chức.”
Ba ngày ư? Lòng Bồ Giao Giao nhẹ nhõm.
Cảnh Tu Ngạn ở nhà, Cảnh Tiểu Hoa sẽ cần gửi về nhà ngoại nữa.
Nàng nhân tiện giải thích: “Thiếp hiện đang tìm một chân ở hậu bếp huyện nha, nghĩ nếu ngoài, sẽ đưa Tiểu Hoa sang nhà phụ mẫu trông nom.”
Động tác gắp rau của Cảnh Tu Ngạn khựng , ngước mắt nàng.
Hậu bếp huyện nha? Lúc mới chợt hiểu , thảo nào Trần Phương Nghị chạy đến nhà dùng bữa, hóa là vì .
Người phụ nữ , mà chạy đến hậu bếp huyện nha việc.
Nghĩ đến đám tiểu thiếu gia nuông chiều ở học đường, cùng với một trong hậu bếp, khẽ nhíu mày gần như thể nhận .
Bồ Giao Giao vẫn luôn chú ý đến thần sắc của , thấy nhíu mày, lòng nàng thắt , cho rằng đồng ý việc ngoài , vội vàng bổ sung: “Hôm qua mới là ngày đầu tiên , còn đang thử việc, đợi qua thử việc , sẽ thể định. Bây giờ còn quen, mang theo Tiểu Hoa bất tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-50-cac-nguoi-phai-chang-van-chua-vien-phong.html.]
Sợ tin, nàng vội vàng thêm một câu: “Sau khi quen việc, lẽ thể mang theo Tiểu Hoa, sẽ lỡ việc trông nom con trẻ.”
Nàng đương nhiên Cảnh Tu Ngạn cưới vợ là để chăm sóc hai đứa trẻ.
Giờ nàng ngoài , tự nhiên thể chăm sóc con cái , nên nàng chút lo lắng sẽ đồng ý.
Chỉ là nàng thực sự ở nhà ngửa tay xin tiền, bên xà phòng Bồ Thuận Nghĩa mang hàng quảng bá , nàng còn kịp hỏi tin tức cụ thể.
Mặc dù tự tin tay nghề của , nhưng nàng cảm thấy vẫn nên lo liệu .
Nàng thể thực sự trông cậy việc những thứ nhất định sẽ kiếm tiền.
Trí tuệ của xưa nàng tuyệt đối dám xem thường, đương nhiên một khoản lương cố định sẽ khiến nàng an tâm hơn.
Thực sự là ngửa tay xin tiền quá cảm giác an .
Mèo Dịch Truyện
Cảnh Tu Ngạn sự vội vã và hiểu lầm trong lời nàng, nhưng cũng giải thích nhiều về lý do nhíu mày nãy, chỉ : “Đã rõ, nàng cứ , mấy ngày ở nhà, Tiểu Hoa sẽ theo .”
Bồ Giao Giao chút bất ngờ khi đồng ý dứt khoát như , mặt tự chủ mà hiện lên vẻ thư thái và vui vẻ.
Nàng còn tưởng sẽ tốn một phen lời lẽ, thậm chí thể tranh cãi vài câu, dễ chuyện như , khiến cho bao lời nàng chuẩn sẵn đều nghẹn .
“Vậy các ngươi cứ ăn , thu dọn một chút, lát nữa còn ngoài mua đồ ăn về nhà.” Bồ Giao Giao dậy, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Ăn cơm xong hãy .” Giọng Cảnh Tu Ngạn chút trầm thấp, “Nếu kịp, nàng cứ với cần mua gì, là .”
Trước đây cũng từng mua rau, dù trong nhà chỉ một là lớn, cũng thể cứ mãi phiền hàng xóm, cũng tự lo liệu cơm nước một chút, ngoại trừ việc nấu ngon, thì cũng vấn đề gì khác.
Bồ Giao Giao sững sờ một chút, cũng từ chối.
Nam nhân việc, nàng tự nhiên sẽ bao bọc hết, đối với việc Cảnh Tu Ngạn chủ động đề nghị mua rau, nàng cảm thấy .
Chỉ sợ những những việc, mà còn thích chỉ trỏ, cho rằng nàng chút nào.
“Vậy lát nữa Hoa Hoa tỉnh , đưa con bé ăn xong, thì mua một con cá, một khúc xương ống lớn, mua thêm chút rau xanh nhé.”
“Được, nhớ .”
Cảnh Hoành Nghị là ăn xong tiên, chờ để đến học đường, lẽ vì Cảnh Tu Ngạn trở về nên tâm trạng đặc biệt , bước chân khi rời cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần.
Mặc dù Cảnh Tu Ngạn đồng ý mua rau và trông trẻ, nhưng Bồ Giao Giao vẫn một chuyến đến nhà họ Bồ.
Vốn dĩ hôm qua hẹn hôm nay sẽ đưa con về, nhưng vì đưa nữa, nàng vẫn đến một tiếng.
Kiều Tam Nương Cảnh Tu Ngạn trở về, lập tức kéo Bồ Giao Giao sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Lần nương kịp hỏi con, con ngày thành công tác, hai đứa còn viên phòng ?”
Vốn dĩ Bồ Giao Giao còn tưởng Kiều Tam Nương chuyện gì, đợi thấy câu , mặt nàng “soạt” một cái đỏ bừng.
Nàng cũng ngờ Kiều Tam Nương hỏi nàng câu , nàng lắp bắp gọi một tiếng: “Nương…”
Kiều Tam Nương cho là : “Chuyện gì mà hổ, sống qua ngày sớm muộn gì cũng trải qua một như .”
“Con cứ nắm lấy thời gian cùng viên phòng , tuy rằng nương con đối với Hoa Hoa chúng nó đều , nhưng con cũng con của .”
“Nếu trông nom , thì cứ gửi sang bên nương đây, nương giúp con trông trẻ.”
Bồ Giao Giao vội vàng bỏ chạy, để một câu: “Lát nữa con sẽ đến thăm hai vị lão nhân gia”, vội vã rời .