Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 33: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:59:22
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đây từng cao như
Bồ Giao Giao nắm c.h.ặ.t t.a.y Cảnh Tiểu Hoa, chen qua đám đông xích lên vài bước.
Tờ thông báo mới tinh bảng, mực còn khô, chữ thô ráp đầy sức mạnh, nổi bật nhất là ba chữ lớn “Chiêu đầu bếp”, bên ghi rõ ràng tiền công “Tháng tiền nhị quan”.
Nhị quan tiền.
Tim Bồ Giao Giao đập mạnh một cái, nàng nắm chặt ngón tay Cảnh Tiểu Hoa siết , đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Những lời bàn tán của bên cạnh vẫn văng vẳng bên tai, nào là tiểu ma vương, nào là đầu bếp tức chạy, nào là bỏ cát cơm…
ba chữ “Nhị quan tiền” , giống như ma lực, áp chế lo lắng xuống.
Phú quý cầu trong hiểm nguy, thế sự , ngày tháng bình yên định dễ kiếm như ?
Thử một cũng mất tiền, nếu thật sự , nàng nghĩ cách tìm công việc khác.
Trứng thể đặt cùng một giỏ, nên nàng cũng thể trông mong xà phòng sẽ ngay lập tức mang cho nàng đủ bạc.
Huống hồ, nàng còn nhiều thứ , những thứ đều cần chi phí.
Đã quyết định, Bồ Giao Giao hít sâu một , còn do dự nữa.
Nàng kéo Cảnh Tiểu Hoa, xoay về phía cổng huyện nha.
Trước cửa huyện nha dựng tượng sư t.ử đá, cánh cổng son đỏ mở rộng, vài vị nha dịch tay đặt lên yêu đao bên cửa, trông thật uy nghiêm.
Bồ Giao Giao trong lòng chút thấp thỏm, nơi là đầu tiên nàng đặt chân đến.
Nàng cúi đầu y phục , Cảnh Tiểu Hoa đang ngơ ngác, bước chân khựng đôi chút, nhưng tiếp tục sải bước.
Nàng nhớ từng qua văn hiến, huyện nha chia tiền viện và hậu viện, phía là nơi xét xử việc, phía mới là nơi xử lý tạp sự, bao gồm bếp núc và chỗ nghỉ ngơi của các nha dịch.
Dù là một triều đại từng đến, nhưng những nơi hẳn là đại đồng tiểu dị.
Tuyển đầu bếp, tự nhiên nên hỏi ở hậu nha.
Bồ Giao Giao kéo Cảnh Tiểu Hoa, cố gắng cúi đầu, men theo chân tường , vòng qua bức bình phong, quả nhiên thấy một lối nhỏ dẫn hậu viện.
Hậu viện rõ ràng thêm thở cuộc sống hơn tiền viện, thể thấy tiếng và chuyện.
Hai vững sân trống của hậu viện, còn nghĩ nên hỏi ai, thì một vị nha dịch trẻ tuổi vận trang phục quan tới, ánh mắt dừng khuôn mặt Cảnh Tiểu Hoa, mang theo vài phần ngạc nhiên.
“Kìa, đây chẳng nha đầu nhà Cảnh đại ca ? Sao chạy đến đây?” Hắn cúi , hỏi Cảnh Tiểu Hoa.
Cảnh Tiểu Hoa dường như chút ấn tượng về nơi , hoặc chỉ đơn thuần cảm thấy trông hiền lành, hề sợ lạ, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn .
Bồ Giao Giao trong lòng nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên một bước, mặt nở nụ khách khí: “Vị nha gia xin chào, là thê t.ử của Cảnh Tu Ngạn, dẫn hài t.ử đến hỏi đôi chút chuyện.”
Quan hệ dùng đến, bằng chẳng lãng phí phận Cảnh Tu Ngạn .
Vị nha dịch trẻ tuổi sững sờ một lát, đó chợt bừng tỉnh, ánh mắt lướt qua Bồ Giao Giao một vòng, lập tức trở nên nhiệt tình: “Ồ! Thì là tẩu tử! Ta cứ !”
Hắn gãi đầu, chút ngượng ngùng, “Ngày Cảnh đại ca thành , vốn dĩ chúng đều ở tửu lầu uống rượu, nào ngờ tạm thời một vụ án, Cảnh đại ca liền dẫn theo huyện tôn đại nhân ngoài phá án, cũng gặp mặt tẩu tử, thất lễ thất lễ.”
Hắn vội vàng tự giới thiệu: “Tẩu t.ử cứ gọi là Vương Võ là , là việc trướng Cảnh đại ca.”
“Vương Võ khách khí .” Bồ Giao Giao thấy thái độ nhiệt tình, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi quá nửa, liền trực tiếp rõ ý định, “Ta nãy ở phía thấy cáo thị, huyện nha tuyển đầu bếp, nên nghĩ đến hỏi thử xem thể ứng tuyển .”
Lời dứt, nụ mặt Vương Võ chợt cứng đờ, biểu cảm vô cùng phức tạp, như kinh ngạc, như khó xử, còn mang theo chút đồng tình khó tả, miệng há , nhưng nửa ngày thốt nên lời, ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh, một bộ dáng thôi.
Bộ dạng của Vương Võ khiến Bồ Giao Giao trong lòng giật thót.
Nàng vốn tưởng rằng, dựa mối quan hệ của Cảnh Tu Ngạn, chuyện dù thành, ít nhất cũng thể thuận lợi hỏi thăm nội tình.
phản ứng của Vương Võ, trông giống như đang khuyên nàng từ bỏ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-33.html.]
“Vương Võ , điều gì bất tiện chăng?” Bồ Giao Giao dò hỏi, ngữ khí vẫn khách khí, nhưng trong lòng lo lắng.
Nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Võ, chút manh mối.
Vương Võ dường như chút khó xử, gãi đầu, ấp úng : “Cũng là bất tiện… Chỉ là, tẩu tử, đầu bếp của huyện nha , giống lắm với tửu lầu, quán ăn bên ngoài.”
Hắn ngừng một lát, cân nhắc từ ngữ, “Huyện nha chúng phục vụ, đều là các vị quan gia, đặc biệt là vị tiểu thiếu gia , công t.ử của huyện tôn đại nhân, đó thật sự là nuông chiều từ bé.”
Hắn hạ thấp giọng, tiếp tục : “Nghe mấy vị đầu bếp đây, đều vì món ăn hợp khẩu vị thiếu gia, mấy ngày bỏ . Hoặc là chê tiền công ít, hoặc là chịu nổi nỗi ấm ức đó. Tẩu t.ử trông vẻ yếu đuối, là thê t.ử của đại ca, hà cớ gì đến chịu cái khổ chứ?”
Trong lời của Vương Võ, ý đều là khuyên nàng từ bỏ.
Bồ Giao Giao hiểu, đây là chê nàng là phận đàn bà, còn cho rằng nàng lẽ chịu khổ cực.
Nàng trong lòng đây là lẽ thường của nhiều hiện nay, cũng hề tức giận, nhưng mặt vẫn giữ nụ , ngữ khí ôn hòa nhưng mang theo chút kiên định: “Vương Võ đúng, chỉ là ở nhà rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nghĩ thể giúp gia đình trang trải thêm chút sinh hoạt phí. Vả , cũng tiểu thư cành vàng lá ngọc gì, từ nhỏ cũng lớn lên trong cảnh cơm rau đạm bạc, khổ cực nào mà từng trải qua?”
Nàng ngừng một lát, bổ sung: “Hơn nữa, phu quân nhà , kiếm tiền tuy ít, nhưng chi tiêu trong nhà cũng lớn. Con lớn học, con nhỏ ăn uống, việc gì cũng cần tiền. Có thể kiếm thêm một phần tiền công, cũng giúp gia đình sung túc hơn, đến nỗi tất cả đều đè nặng lên một .”
Mèo Dịch Truyện
Bồ Giao Giao thẳng thắn, cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nàng , trong mắt những , phụ nữ mặt việc, ít nhiều vẫn chút bất tiện.
vì hài tử, vì cuộc sống, nàng thể lo nghĩ nhiều đến thế.
Vương Võ xong những lời của Bồ Giao Giao, biểu cảm mặt dịu ít.
Hắn Cảnh Tiểu Hoa bên cạnh Bồ Giao Giao, vẻ kiên cường kiêu ngạo tự ti mặt Bồ Giao Giao, trong lòng khỏi chút cảm động.
Phải đó, nhà ai sống cuộc sống dễ dàng ? Đặc biệt là khi hài tử, thì càng chỗ nào cũng cần tiền.
Hắn bản cũng là gia đình, tự nhiên hiểu rõ nỗi khó khăn đó.
Hơn nữa, Bồ Giao Giao cũng đúng, tình hình nhà Cảnh Tu Ngạn, cũng đôi chút.
Cảnh Tiểu Hoa phía còn một ca ca, vẫn luôn học, đó thật sự là một con mãnh thú nuốt vàng.
Tẩu t.ử thể nghĩ đến việc ngoài giúp đỡ gia đình, tấm lòng thật khiến nể phục.
Hắn đó quả thật chút thành kiến, cho rằng phụ nữ thể việc ở huyện nha, chủ yếu là vì đám thiếu gia quá mức khó.
bây giờ Bồ Giao Giao như , cảm thấy là nghĩ sai.
Vả , nhân phẩm của Cảnh Tu Ngạn tin tưởng , thê t.ử chọn, chắc chắn cũng kém.
Nghĩ thông suốt những điều , thái độ của Vương Võ lập tức trở nên nhiệt tình, mặt tràn đầy ý : “Tẩu t.ử đúng, tẩu t.ử thể nghĩ như , đại ca chắc chắn sẽ vui lòng. Được! Tẩu t.ử thử, thì nhất định sẽ giúp. Tẩu t.ử theo , dẫn tìm quản sự, hỏi xem cụ thể an bài thế nào.”
Bồ Giao Giao thấy thái độ Vương Võ đổi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt nở một nụ chân thành: “Vậy thì đa tạ Vương Võ .”
Nàng , rõ chuyện , luôn hơn là úp mở, nàng đảo mắt, hiếu kỳ hỏi: “Ta nãy , chê tiền công thấp? Trên bảng cáo thị bên ngoài chẳng là hai xâu tiền ? Tiền công cũng thấp nhỉ.”
Vương Võ khổ một tiếng, “Trước đây cao như .”
Hắn chút tự nhiên sờ mũi, giọng mơ hồ, “Chẳng qua là đổi đầu bếp khá nhiều , ai chịu ở , nên tiền công mới tăng lên.”
Nói thật, nếu tay nghề đó, chính cũng động lòng.
Tiền công của đầu bếp , còn cao hơn cả tháng lương của , mà chỉ là tiền một bữa trưa.
Bồ Giao Giao trầm tư, xem công việc lẽ sẽ khó hơn nàng tưởng.
Nàng kéo Cảnh Tiểu Hoa, theo Vương Võ, sâu hơn hậu viện.
9_Trong lòng thầm nghĩ, bước đầu tiên dù cũng bước , tiếp theo, chỉ xem thể thuận lợi nhận công việc .
Đợi đến khi thật sự thể , sẽ tính đến bước tiếp theo.