Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 208: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Náo nhiệt
Nhắc đến đây, vành mắt Thu Mẫu cũng đỏ hoe, bà về phía con gái, giọng mang theo vài phần sốt ruột: “Chúng nhận thư liền lập tức khởi hành, chỉ là… chỉ là lão thái quân trong nhà, từ khi Linh Nhi mất tích, suy nghĩ thành bệnh, vẫn luôn ốm yếu.
Chúng nghĩ, mau chóng đưa Linh Nhi về, để già tự mắt thấy con bé, bệnh tình lẽ sẽ đỡ một nửa.”
Thu Linh Nhi , sắc mặt chợt trắng bệch, vẻ bình tĩnh an ủi ban nãy tan biến còn chút dấu vết.
Nàng sốt sắng cha : “Tổ mẫu bệnh ? Bệnh nặng ?”
Nàng từ nhỏ thiết nhất với tổ mẫu, nghĩ đến tổ mẫu vì mà ốm đau triền miên, trong lòng liền như d.a.o cắt lửa đốt, hận thể lập tức mọc cánh bay về kinh thành.
Bồ Giao Giao thấy tình cảnh , liền thể trì hoãn.
Nàng quyết đoán, đầu phân phó Chung Đại Quý đang chờ sẵn một bên: “Chung thúc, mau chuẩn ít điểm tâm và đồ khô của chúng , cho Thu lão gia bọn họ mang theo.”
“Vâng, phu nhân.” Chung Đại Quý cúi đáp lời, nhanh chóng rời .
Giờ phút chia tay cuối cùng cũng đến.
Người nhà họ Cảnh tiễn ba nhà họ Thu tận xe ngựa ở cửa, Cảnh Tiểu Hoa và Cảnh Thần Hi rốt cuộc vẫn nhịn , ôm lấy Thu Linh Nhi nức nở.
Xe ngựa chầm chậm khởi hành, giữa tiếng bánh xe kẽo kẹt dần xa, cuối cùng biến mất ở khúc quanh đường.
Bồ Giao Giao ôm hai đứa trẻ nhòe nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về lưng chúng, trong lòng cũng chút mất mát.
Mãi đến khi còn thấy bóng xe ngựa nữa, nàng mới thu hồi ánh mắt, sang Cảnh Hoành Nghị đang yên lặng một bên.
“Được , đừng nữa.” Bồ Giao Giao tiên dịu dàng an ủi lũ trẻ, đó mới sang Cảnh Hoành Nghị, mặt lộ nụ ôn hòa, “Hoành Nghị, khách tiễn , cũng nên hỏi chính sự của con. Lần phủ thành, thi cử thế nào?”
Cảnh Hoành Nghị đang giúp lau nước mắt, thấy câu hỏi, động tác khẽ khựng .
Cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn trầm tĩnh thường ngày hiện lên một nụ ngượng ngùng, nụ như viên đá ném xuống hồ, gợn lên từng vòng niềm vui mặt .
“A nương,” giọng lớn, nhưng rõ ràng truyền tai , “Con bây giờ, là tú tài .”
Trong khoảnh khắc, nỗi buồn ly biệt tin mừng lớn lao đột ngột cuốn trôi còn chút dấu vết.
Bồ Giao Giao ngây một lát, đó mắt nàng chợt sáng bừng lên, nàng kéo Cảnh Hoành Nghị , đ.á.n.h giá, như từ một đóa hoa.
“Con cái nhà ai!” Nàng kinh ngạc mừng rỡ, kìm khẽ vỗ cánh tay một cái, “Chuyện lớn như , còn trầm tĩnh đến thế! Sao sớm hơn!”
Nàng đầu, lớn tiếng gọi Chung Đại Quý mới trở về: “Chung thúc! Mau! Đi đốt pháo! Nhất định chọn xâu dài nhất mà mang !”
Cảnh Tu Viễn vẫn luôn mỉm con trai, giờ khắc bước lên, bàn tay to lớn vỗ mạnh lên vai Cảnh Hoành Nghị.
Hắn nhiều lời, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm , tràn ngập sự mãn nguyện và tự hào thể kìm nén.
“Thằng nhóc , mất mặt cha.”
Cảnh Tiểu Hoa và Cảnh Thần Hi cũng quên cả , ngẩng khuôn mặt nhỏ còn vương vệt nước mắt, tò mò đại ca.
Chúng lẽ vẫn hiểu “tú tài” nghĩa là gì, nhưng từ phản ứng của cha , chúng đây là một chuyện trời ban.
Trong sân nhỏ nhà họ Cảnh, nỗi buồn ly biệt tan biến ngay lập tức, bao trùm bởi một niềm vui sướng nồng đậm.
“Vậy con trúng tú tài , cần đến thư viện sách nữa ?” Bồ Giao Giao đối với chuyện hiểu lắm, chút tò mò hỏi.
Mèo Dịch Truyện
“Vâng, chỉ là từ lớp đồng sinh lên lớp tú tài, đổi thầy tiếp tục học tập.” Cảnh Hoành Nghị vẫn thích thư viện, cảm thấy ở thư viện thể học nhiều điều, hơn nữa thể quen ít tài giỏi.
Học ngừng nghỉ, cảm thấy còn nhiều điều cần học, cho nên thư viện bên vẫn tiếp tục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-208.html.]
Trong sân nhà họ Cảnh đèn đuốc sáng trưng, tiếng huyên náo gần như lật tung mái nhà.
Để chúc mừng Cảnh Hoành Nghị thi đậu tú tài, Bồ Giao Giao đặc biệt mời tất cả nhà họ Bồ đến, bày một bàn tiệc rượu, vô cùng náo nhiệt.
Bồ Đông Lai ghế chủ tọa, Cảnh Hoành Nghị trầm lễ phép bên cạnh, mặt mày rạng rỡ, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn .
Hắn nâng chén rượu, càng cháu ngoại càng thêm yêu thích. Tuy ruột thịt, nhưng mấy năm chung sống sớm coi như con cháu của .
“Nào, Hoành Nghị, hai ông cháu chúng cạn một ly!” Bồ Đông Lai giơ chén, giọng sang sảng.
Cảnh Hoành Nghị vội vàng dậy, cung kính hai tay nâng chén, nhẹ nhàng chạm cốc với ngoại công, tiếng va chạm trong trẻo hòa khí ồn ào.
Rượu quá ba tuần, Bồ Đông Lai từ trong lòng lấy một hộp gấm tinh xảo, mặt đưa cho Cảnh Hoành Nghị.
“Hoành Nghị, đây là quà mừng mà ngoại công và ngoại bà của con chuẩn .”
Cảnh Hoành Nghị mở hộp gấm, chỉ thấy một khối ngọc bội bạch ngọc sắc màu ấm áp yên tấm lụa đỏ, ngọc bội chạm khắc tinh xảo, chạm thấy ấm.
“Cái quá quý giá , ngoại công.” Cảnh Hoành Nghị vội vàng từ chối.
Bồ Đông Lai ấn tay trở , thần sắc trở nên trịnh trọng: “Con giữ lấy. Nó chỉ là một vật phẩm, mà còn là một phần kỳ vọng của ngoại công.”
Hắn vỗ vai Cảnh Hoành Nghị, giọng ý nhị : “Giờ con đỗ tú tài, một chân bước con đường quan.
Con đường phía , vững vàng hơn, chính trực hơn.
Nhớ kỹ, cây bút của sách, thể nên những áng văn truyền đời, cũng thể biến thành vũ khí tổn thương .
Tâm của con, như khối ngọc , ôn nhuận trong sáng, nhưng cũng sự kiên cường của nó, giữ vững bản tâm, phân biệt rõ trái.”
“Ngoại công tài cán gì lớn lao,” giọng Bồ Đông Lai mang theo vài phần cảm thán, “chỉ mong con tiền đồ tươi sáng, phụ sở học, càng phụ bản tâm.”
Mắt Cảnh Hoành Nghị nóng, nắm chặt khối ngọc bội, trịnh trọng cúi hành lễ: “Lời dạy của ngoại công, Hoành Nghị khắc ghi trong lòng, tuyệt dám quên.”
Tuy Bồ Đông Lai chỉ là một ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ bé, nhưng cách vô cùng thấu đáo và giàu tình cảm.
Đêm khuya, khách khứa tản , sân viện náo nhiệt cuối cùng cũng trở yên tĩnh.
Bồ Giao Giao tiễn cha xong, lũ trẻ về phòng nghỉ ngơi, lúc mới mang theo vẻ mệt mỏi trở về phòng .
Nàng đẩy cửa sổ , ánh trăng lạnh lẽo rọi , chiếu sáng những hạt bụi li ti lơ lửng trong khí.
Nàng chống cằm, suy nghĩ khỏi trôi xa, rơi Thu Linh Nhi, cũng nhớ đến tương lai của Cảnh Hoành Nghị.
Hôm nay gặp mặt, Hoành Nghị đối với cô nương dường như gì đặc biệt, hai thậm chí còn mấy câu.
đoạn tình đơn phương khắc cốt ghi tâm trong sách, con gái cuối cùng trở thành ánh trăng sáng trong lòng Cảnh Hoành Nghị, liệu thực sự bỏ lỡ như ?
Bồ Giao Giao nghĩ đến đau cả đầu.
Chuyện tình cảm, ai thể điều gì.
Nàng khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ vầng trăng sáng.
Thôi , tùy duyên .
Khởi đầu chuyện khác xa một trời một vực, Cảnh Hoành Nghị của hiện tại chính trực, lương thiện, gánh vác trách nhiệm vai, còn là tên phản diện trong sách, từng lủi thủi một l.i.ế.m láp vết thương trong góc tối, cuối cùng trưởng thành với vẻ âm u đáng sợ.
Nàng tin rằng, nhi t.ử của nàng, nhất định sẽ một cái kết nhất.