Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 194: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thi xong
Cảnh Tu Hiển theo tiếng gọi lên, chỉ thấy lầu hai của Tùng Hương Tửu Lầu bên đường, một trung niên nam t.ử đang cạnh cửa sổ vẫy tay với y.
Y kỹ , lập tức chắp tay: “Lâm lão gia.”
Người gọi y chính là Lâm Minh, chủ nhân của Tùng Hương Tửu Lầu, cũng là cha của Lâm Thành Kiệt.
Vì Lâm Thành Kiệt và Cảnh Hoành Nghị là bạn học cùng lớp, hai nhà thường xuyên qua , Lâm Minh tự nhiên đối với y thêm vài phần thiết.
“Cảnh bộ đầu cũng đến đón công t.ử nhà ?” Lâm Minh sang sảng , “Dưới đông chen chúc, bằng lên đây cùng chờ, ở đây rõ hơn.”
Cảnh Tu Hiển suy nghĩ, vui vẻ đồng ý.
Y quả thực lo lắng lát nữa tan trường đông đúc, sẽ lỡ mất Hoành Nghị.
Có một vị trí cao, dù cũng tiện lợi hơn.
Y rẽ đám đông, bước Tùng Hương Tửu Lầu.
Cảnh Tu Hiển cạnh cửa sổ, hình cao lớn, ánh mắt trầm tĩnh về phía cánh cửa nha môn đang khép chặt.
Lâm Minh bên cạnh y vẻ bồn chồn yên, thỉnh thoảng nhón chân ngó, thở dài thườn thượt.
“Cảnh , tiểu t.ử nhà , chút hy vọng nào ?” Lâm Minh cuối cùng nhịn , , mặt mang theo sự tinh ranh đặc trưng của nhà buôn, nhưng giờ phút nỗi sầu lo của tình phụ t.ử đậm đặc thế.
Cảnh Tu Hiển , thu ánh mắt khỏi nha môn, ôn hòa y: “Lâm ? Lệnh lang ngày thường siêng năng, ắt thiên đạo đền bù.”
“Ai, siêng năng thì siêng năng, nhưng cái thứ thiên phú , thể miễn cưỡng .” Lâm Minh khổ xua tay, “Ta từng gặp đại lang nhà , đứa trẻ ánh mắt toát lên vẻ linh khí, thông minh hơn .
Tiểu t.ử nhà , thì là đôn hậu, khó thì chút khờ khạo.
Ta cũng cầu nó thể đầu bảng, chỉ cần thể tên bảng, đạt công danh đồng sinh, Lâm gia lão chúng , coi như thật sự thoát khỏi phận thương gia, thể ngẩng cao đầu .”
Lời y tha thiết, hết nỗi chua xót và kỳ vọng của vô gia đình thương gia.
Cảnh Tu Hiển vỗ vỗ vai y, nhiều, chỉ đáp: “Các con hết sức cố gắng, cha chúng , cứ yên tâm chờ đợi là .”
Lời dứt, đám đông bỗng nhiên bùng nổ một trận xôn xao.
“Kẽo kẹt——”
Cánh cổng nha môn nặng nề , sự chú ý nín thở của , từ từ mở bên trong.
Tiếng trục cửa chuyển động như một tiếng sét đánh, lập tức đốt cháy cảm xúc tích tụ bấy lâu của đám đông.
Đám đông vốn chỉ còn thì thầm bàn tán, giờ phút thể kiềm chế nữa, đồng loạt xông lên phía , chắn kín mít lối .
“Ra ! Ra !”
“Con ơi! Con ở ?”
“Mau ! Kia đại lang nhà ngươi ?”
Tiếng ồn ào, tiếng la hét, hòa lẫn , từng ánh mắt lo lắng vượt qua bức tường , đổ dồn bên trong cổng.
Rất nhanh, từng tốp học trò mặc áo xanh, nối đuôi bước .
Thần sắc bọn họ mỗi một vẻ, mặt lộ vẻ vui mừng, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên là lòng tin.
Có thì rầu rĩ ủ ê, sắc mặt tái nhợt, dường như rút cạn hết sức lực; tụm với , ba năm thì thầm tranh luận về đề sách luận, thần sắc kích động.
Đám đông càng lúc càng náo loạn, tranh xông lên tìm con cái nhà , cảnh tượng lúc khá hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-194.html.]
Cảnh Tu Hiển chen lấn theo dòng , y chỉ tại chỗ, nhờ thị lực phi thường, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhanh chóng quét qua các sĩ t.ử đang bước .
Một lát , ánh mắt y dừng .
Phía đám đông, một thiếu niên hình gầy gò đang thong thả bước theo dòng .
Thiếu niên mày mắt thanh tú, tuy mang một chút vẻ mệt mỏi, nhưng lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, hề chút uể oải nào.
Chính là Cảnh Hoành Nghị.
“Lâm , thấy khuyển t.ử , xin thất lễ một bước.” Cảnh Tu Hiển khẽ gật đầu với Lâm Minh bên cạnh, sải bước nhanh xuống lầu, trầm mà mạnh mẽ chen đám đông, tiến về phía con trai.
“Hoành Nghị.” Y xuyên qua dòng đông đúc, đến mặt con trai, giọng cao, nhưng rõ ràng truyền tai Cảnh Hoành Nghị.
Cảnh Hoành Nghị tiếng ngẩng đầu, thấy cha, mắt lập tức sáng lên, vẻ mệt mỏi cũng dường như vơi chút ít: “Cha, đến .”
“Thế nào? Có còn chịu ?” Cảnh Tu Hiển ánh mắt dừng gương mặt tái nhợt của con trai, cẩn thận đ.á.n.h giá.
Mèo Dịch Truyện
Cảnh Hoành Nghị hoạt động cái cổ cứng đờ, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Cũng ạ. Sau khi trong trời còn sáng hẳn, con còn tranh thủ lúc khi phát đề, chợp mắt một lát trong hào xá, tinh thần vẫn .”
Cậu giơ tay , mở năm ngón tay từ từ nắm chặt, mặt lộ một nụ khổ, “Chỉ là tay mỏi, bài thi đầy ắp, đến cuối, các đốt ngón tay đều chút nhức mỏi.”
Cảnh Tu Hiển những đốt ngón tay chai sạn của con trai, trong lòng khẽ động, đưa tay đón lấy giỏ thi lưng , trầm giọng : “Vất vả . Thi xong là , chúng về nhà.”
hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, phía còn bốn ngày nữa, cách khác, còn bốn kỳ thi nữa.
Kỳ thi Đồng sinh cấp huyện của Đại Hạ, tổng cộng chia năm trường.
Trường đầu tiên là quan trọng nhất, thi kinh nghĩa và kinh, khảo hạch sự lý giải của học t.ử đối với Tứ Thư Ngũ Kinh, khảo hạch khả năng ghi nhớ của họ.
Nếu trường đầu tiên loại, những trường cũng còn duyên để thi nữa.
Bốn trường còn , thì lượt khảo hạch sách luận, thi, phú, luật, diện đ.á.n.h giá tài học và nội hàm của một học tử.
Những ngày đó, Cảnh Hoành Nghị bình tĩnh ứng phó, phát huy hết những gì học hàng ngày.
Đến khi trường thứ năm thi xong, khoảnh khắc bước khỏi cổng cống viện, tinh thần căng thẳng mấy ngày liền chợt buông lỏng, một cảm giác mệt mỏi khó tả như thủy triều ập đến.
Cậu gần như dựa bản năng trở về nhà, vội vàng vài câu với cha , đổ sụp lên giường, chìm giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ , ngon lành hơn bao giờ hết.
Khi mở mắt nữa, là sáng sớm hôm , ánh dương chói chang ngoài cửa sổ rọi , nhuộm căn phòng một màu vàng ấm áp.
Hắn vẫn dậy, nhưng tiếng ồn ã từ sân lọt tai.
"A Nghị tỉnh ?" Đó là giọng ôn hòa của Bồ Giao Giao, mang theo ý .
Cảnh Hoành Nghị dụi mắt dậy, đang định trả lời thì cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng đẩy , một bóng hình nhỏ bé lao như gió .
"Ca ca! Huynh cuối cùng cũng tỉnh !" Cảnh Tiểu Hoa búi hai búi tóc nhỏ xinh, sợi dây đỏ buộc búi tóc lay động theo cử chỉ của nàng, tựa như hai con bướm đang bay lượn.
Nàng mấy bước chạy đến bên giường, đôi mắt đen láy sáng ngời .
Cảnh Hoành Nghị ngáp một cái, vươn tay xoa đầu , : "Chuyện gì mà vui thế?"
"Mau dậy !" Cảnh Tiểu Hoa kéo tay áo , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hưng phấn sốt ruột, "Ngoại tổ phụ và đều đến ! Cữu cữu đón chúng trang trại chơi đó!"
Cảnh Hoành Nghị lúc mới để ý, trong tiếng ở sân, quả thực vài phần là của nhà ngoại.
Hắn khoác áo ngoài xuống giường, đến cửa, quả nhiên thấy cữu cữu đang chỉ huy chuyển đồ lên xe ngựa, lớn một chỗ chuyện, tiếng vang vọng khắp nơi.