Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 193: --- Người Người Tấp Nập

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảnh Tu Ngạn giơ tay lên, thêm lời hào hùng nào, chỉ nặng nề vỗ vai Cảnh Hoành Nghị, lực đạo trầm và kiên định, tựa như dồn hết sự ủng hộ và tin tưởng một cái vỗ .

 

“Đi .”

 

Cảnh Hoành Nghị hít sâu một , đón lấy ánh mắt của Cảnh Tu Ngạn, trịnh trọng hành một lễ.

 

Cậu thẳng lưng, xách giỏ thi cử, hòa dòng áo xanh của các học tử.

 

Bóng dáng trong đám đông vẻ nhỏ bé, nhưng từng bước từng bước, một cách kiên định lạ thường, nhanh theo dòng , biến mất cánh cửa "Long Môn" tượng trưng cho tiền đồ vận mệnh của vô .

 

Cảnh Tu Ngạn lặng hồi lâu, ánh mắt vẫn dõi theo hướng con trai biến mất, cho đến khi còn thấy nữa.

 

Trong đôi mắt sâu thẳm của , phản chiếu vầng dương mới mọc đỉnh Cống viện, sáng rực và xa vời.

 

Mãi lâu , mới thu ánh mắt , rời , bóng dáng trầm , như khi.

 

Kể từ khi Cảnh Hoành Nghị thi Đồng sinh, Bồ Giao Giao liền cảm thấy thời gian trôi đặc biệt chậm.

 

Thời gian như sợi mì kéo dài, mãi chẳng thấy kết thúc.

 

May mắn , hai ngày Cảnh Tu Ngạn đến nha môn đương trực, là thời gian hiếm hoi cả nhà nhàn rỗi.

 

Quy tắc của kỳ thi Đồng sinh, ngày đầu tiên buổi trưa cho phép thí sinh về nhà, chỉ đến cuối giờ Thân buổi chiều, mới nộp bài và khỏi trường thi.

 

Bồ Giao Giao trong nhà yên, bèn kéo Cảnh Tu Hiển, một tay dắt Cảnh Tiểu Hoa, cùng phố mua chút rau cỏ, chuẩn một bữa thịnh soạn cho Cảnh Hoành Nghị trở về muộn.

 

Nàng nay mang thai, thể nặng nề hơn đôi chút, Cảnh Tu Hiển liền tự nhiên mà trở thành xách đồ.

 

Phố xá hôm nay náo nhiệt hơn ngày thường nhiều, bởi lẽ kỳ thi huyện, đường hầu như đều bàn tán về việc .

 

Bồ Giao Giao dắt Tiểu Hoa đến một quầy rau, bên cạnh mấy tên gia phó, trông như là tùy tùng của đám học trò, đang tụm cao đàm khoát luận.

 

“Ta , Án thủ năm nay, là Phương Nghị thiếu gia của Trần huyện thừa thì còn ai đây! Học vấn của , chính là phu t.ử hết lời khen ngợi đó!”

 

“Chưa chắc ,” một khác lập tức phản bác, “Lý Tùng của Lý gia ở thành nam, từ nhỏ thơ, năm tuổi thể thông Luận Ngữ, thần đồng như , há là Trần thiếu gia thể sánh bằng?”

 

“Các ngươi quên mất tiểu t.ử ở Thanh Vân trấn ? Tên là Vương Miễn đó! Đó chính là một kẻ khổ học, treo đầu xà, đ.â.m đùi dùi, mỗi ngày chỉ ngủ hai khắc, học vấn cực kỳ vững chắc, năm ngoái viện thí, nếu mắc một trận bệnh nặng, e rằng trúng cử từ lâu !”

 

Mấy tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nước bọt b.ắ.n tứ tung.

 

Bồ Giao Giao một bên, chọn những mớ rau xanh tươi nhất, nhưng tai vểnh cao, sót một chữ nào cuộc trò chuyện của bọn họ.

 

Cảnh Tu Hiển thấy nàng đến nhập thần, khóe miệng nở một nụ nhạt, cũng thúc giục, chỉ lẳng lặng nàng, ánh mắt dịu dàng nàng và con gái.

 

Đợi mấy tranh cãi xa, Bồ Giao Giao mới thẳng , khẽ ghé sát tai Cảnh Tu Hiển, hạ giọng : “Phu quân, cảm thấy, Hoành Nghị nhà chúng cũng chẳng kém.”

 

Giọng nàng mang theo một chút kiêu hãnh vì chia sẻ vinh dự.

 

“Chàng còn nhớ , tiểu thiếu gia nhà Trần huyện thừa đến nhà dùng bữa,” mắt Bồ Giao Giao sáng lấp lánh, “Hắn vốn định khảo hạch Hoành Nghị một chút, kết quả Hoành Nghị dẫn kinh cứ điển, chuyện với lâu, thấy vẻ mặt Trần Phương Nghị, về đều chút tiếp lời .”

 

Cảnh Tu Hiển mỉm gật đầu, vươn tay nhận lấy mớ rau Bồ Giao Giao chọn, bỏ giỏ tre.

 

“Học thức của con trai chúng , tự nhiên tin tưởng.”

 

Bồ Giao Giao thỏa mãn mỉm , nắm tay Cảnh Tiểu Hoa tiếp, miệng ngừng lẩm bẩm: “Tuy nhiên, án thủ án thủ cũng chẳng . Ta chỉ mong thằng bé thể thi cử thuận lợi, chỉ cần qua Đồng sinh thí , chính thức trở thành Đồng sinh, mãn nguyện .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-193-nguoi-nguoi-tap-nap.html.]

 

Những lời , chính là ước mong chân thành nhất của nàng, một kế.

 

Không cầu một bước lên mây, chỉ mong mỗi bước , đều vững vàng, chắc chắn.

 

Tốt nhất là tránh xa phận cô độc của kiếp .

 

Tuy nhiên, trong sách chỉ cảnh Tiểu Hoa xảy chuyện, đề cập đến chuyện của cha bé.

 

Việc khiến Bồ Giao Giao đỗi nghi hoặc.

Mèo Dịch Truyện

 

Theo sự hiểu của nàng về Cảnh Tu Hiển, y hẳn sẽ trơ mắt con gặp chuyện, nhưng hiểu vì lý do gì, nguyên tác hề bất kỳ bút mực nào về nhân vật .

 

Chuyện nghĩ , Bồ Giao Giao cũng nghĩ nữa, dù bây giờ nàng đang sống sờ sờ trong thế giới , chắc chắn sẽ để hai đứa trẻ kết cục bi thảm.

 

Ánh tà dương tắt hẳn, trong bếp bốc lên mùi khói lửa ấm áp.

 

Bồ Giao Giao thắt tạp dề, đang chăm chú ngọn lửa nhảy múa trong bếp lò.

 

Tiếng củi cháy “tách tách” khẽ vang lên, nồi canh gà đang hầm “ục ục” bốc nóng, hương thơm nồng nàn hòa quyện với mùi nấm hương và gừng lát, lan tỏa khắp gian nhà.

 

Nàng cho thêm mấy quả táo tàu nồi, cẩn thận vớt bọt, cốt để Cảnh Hoành Nghị trở về thể lập tức uống một bát canh nóng hổi, ăn những món ăn ngon miệng.

 

Trong trường thi, dù mang theo lương khô, cũng chỉ là đồ lót , mà ăn uống thoải mái .

 

“Tướng công, mau , đừng đây cản trở nữa.” Bồ Giao Giao đầu , dùng khuỷu tay khẽ đẩy Cảnh Tu Hiển phía , “Vạn nhất Hoành Nghị sớm thì ? Chàng sớm một chút chờ đợi, ở nhà và Tiểu Hoa lo liệu .”

 

Cảnh Tu Hiển bóng dáng bận rộn của nàng, ở đây cũng giúp gì, bèn gật đầu, vẫn yên tâm dặn dò một câu, “Nàng thể nặng nề, đừng quá nhiều đồ ăn.”

 

Y cũng nhà thích đồ ăn , nhưng cũng thể mãi phiền nhạc mẫu, nên chỉ thể phiền nương t.ử nhà .

 

Về cơ bản y đều cố gắng giúp đỡ trong khả năng của , Bồ Giao Giao hầu như chỉ cần xào một món rau là xong.

 

“Vậy đây.” Y trầm giọng đáp, cửa.

 

Trước cửa nha môn, từ sớm đông nghịt .

 

Cảnh Tu Hiển tưởng đến đủ sớm, nhưng cảnh tượng mắt vẫn khiến y sững sờ.

 

Đám đông đen đặc chắn kín cổng nha môn, từng gương mặt tràn đầy lo lắng và mong đợi, hòa thành một tiếng ồn ào.

 

Những ở gần thì nhón chân cố sức , những ở xa thì ba năm tụm , thì thầm bàn tán điều gì đó.

 

Y quét mắt qua, lầu tửu quán đối diện phố, phàm là những cửa sổ cổng nha môn, cũng đều chật kín , thậm chí còn một chỗ trống nào.

 

Những năm y đều phụ trách tuần tra trong trường thi, duy trì trật tự, đây là đầu tiên bên ngoài, với tư cách là nhà cảm nhận cảnh tượng , tâm trạng khác biệt.

 

Lại nhiều đến như .

 

Y vòng quanh rìa đám đông một lượt, khẽ cau mày, đông thế , lát nữa Hoành Nghị , e rằng sẽ tìm thấy .

 

“Cảnh bộ đầu!”

 

Một giọng ngạc nhiên từ đầu vọng xuống.

 

 

Loading...