Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 190: --- Ốm Nghén ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bồ Giao Giao thấu nỗi lo của , liền dịu giọng, thẳng thắn đáp: “Để ngươi nhậm chức, bừa. Ngươi cũng thấy, giờ thể bất tiện, thực sự thể tiếp tục ở hậu bếp. Ngươi là thích hợp nhất, tin năng lực của ngươi.”

 

Ánh mắt chân thành của nàng khiến sự bối rối của Tống Phi dần lắng xuống.

 

“Ngươi cứ yên tâm mà .” Bồ Giao Giao cuối cùng ban cho một lời trấn an, “Nếu thực sự gặp vấn đề nan giải nào, cứ việc tùy thời đến nhà tìm . Ta tuy thể nhậm chức, nhưng hiến kế thì vẫn thể.”

 

Tống Phi đành chấp thuận, dẫu Bồ nương t.ử giờ quả thực thể bất tiện, vả cũng tận mắt chứng kiến cảnh Bồ Giao Giao nôn ọe, há đành lòng khuyên Bồ nương t.ử tiếp tục công việc.

 

Sau khi việc ở nha môn giao phó rõ ràng, Bồ Giao Giao cảm thấy nhẹ nhõm mà trở về nhà.

 

Người nhà họ Bồ tin Bồ Giao Giao m.a.n.g t.h.a.i thì vô cùng mừng rỡ, song khi tin nàng hiện tại ăn uống gì, Kiều Tam Nương lập tức tự đến chăm sóc Bồ Giao Giao.

 

Đối với việc nhạc mẫu thể đến chăm sóc Bồ Giao Giao, Cảnh Tu Ngạn vô cùng hoan nghênh.

 

Khoảng thời gian , Bồ Giao Giao ăn gì cũng nôn, chỉ miễn cưỡng uống chút nước gạo, khiến sốt ruột khôn xiết.

 

Nàng thể ngửi mùi dầu mỡ, nên bữa ăn đều do Cảnh Tu Ngạn đích xuống bếp. Song, dù nấu nướng, Bồ Giao Giao vẫn thể nuốt trôi.

 

Chàng nghĩ đủ cách, song vẫn thể giải quyết vấn đề .

 

Khoảng thời gian , Bồ Giao Giao rõ ràng gầy sọp một vòng lớn.

 

Kể từ khi Kiều Tam Nương xách một gói vải màu chàm bước cửa lớn Cảnh gia, cái sân nhỏ vốn vì Bồ Giao Giao ốm nghén mà chút trầm buồn, liền như rót một luồng ấm tươi mới, tràn đầy sức sống.

 

“Con ơi, thể con tiều tụy đến mức nào ?” Kiều Tam Nương đặt gói đồ xuống, liền đau lòng nắm lấy tay Bồ Giao Giao, đôi mày nhíu chặt, “Con xem gương mặt nhỏ nhắn , gầy đến nỗi mất cả thần sắc. Tu Ngạn cũng , chăm sóc con nông nỗi ?”

 

Cảnh Tu Ngạn một bên, hình cao lớn lúc vẻ luống cuống, mặt thoáng hiện vài phần áy náy: “Là của , nhạc mẫu. Giao Giao nàng ăn gì nôn nấy, thực sự đành bất lực.”

 

Kiều Tam Nương liếc một cái, cũng gì thêm, chỉ đỡ Bồ Giao Giao an vị chiếc ghế trường kỷ trong sân, đoạn xoay một mạch xông thẳng bếp.

 

Chẳng mấy chốc, một làn hương nồng nàn mà hề ngấy từ trong bếp thoang thoảng bay , ngang nhiên len lỏi khứu giác của mỗi trong sân.

 

Mèo Dịch Truyện

Đó là một mùi vị thuần khiết, tươi ngon đầy lôi cuốn, vương chút dầu mỡ nào.

 

Khi một bát canh gà trong vắt đến tận đáy, chỉ lơ thơ vài cọng hành lá xanh biếc bưng , Bồ Giao Giao, vốn luôn khẩu vị, kỳ diệu cảm thấy bụng trống rỗng.

 

Nàng cẩn trọng nhấc muỗng, múc một thìa đưa miệng.

 

Nước canh ấm áp, trôi chảy mượt mà, vị ngon ngọt thuần khiết tức thì bùng nổ đầu lưỡi, ấm từ cổ họng chảy thẳng xuống dày, xoa dịu sự khó chịu của những ngày qua.

 

“Mẫu , canh ...” Bồ Giao Giao mắt sáng rực, về phía Kiều Tam Nương.

 

“Ngọt miệng thì uống nhiều chút.” Kiều Tam Nương mặt nở nụ đắc ý, đưa cho nàng một đĩa nhỏ dưa muối nhạt, “Đây là canh mẫu đặc biệt nấu cho con, hớt bỏ lớp váng dầu, thêm thảo d.ư.ợ.c khử tanh, vô cùng bổ dưỡng. Con cứ yên tâm uống, bảo đảm nôn .”

 

Một bát canh đó xuống bụng, Bồ Giao Giao chỉ cảm thấy thư thái.

 

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Kiều Tam Nương, khẩu vị của nàng ngày một hơn, phần thịt sút giảm vì ốm nghén đây cũng dần dần phục hồi, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào.

 

Nếu ai là vui mừng nhất khi Kiều Tam Nương đến, thì ai khác ngoài Cảnh Tiểu Hoa và Cảnh Hoành Nghị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-190-om-nghen.html.]

Kể từ khi A nương thể nấu cơm, bọn họ rơi nỗi sợ hãi sự "áp đặt" của tài nấu ăn của phụ .

 

Không phụ tận tâm, chỉ là món ăn nấu, hương vị thực sự khó mà diễn tả.

 

Huynh hai vô cùng nhớ nhung những ngày A nương còn bận rộn bếp lò.

 

“Ngoại tổ mẫu, món ngon quá!” Trên bàn ăn, Cảnh Tiểu Hoa gắp một đũa viên chiên xù, đôi má phồng lên, lầm bầm khen ngợi, lời còn rõ ràng.

 

Cảnh Hoành Nghị cũng vùi đầu ăn, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc, quên liếc món rau xào nhũn nhão do phụ , khẽ với : “Ngon hơn của phụ gấp trăm .”

 

Cảnh Tu Ngạn rõ mồn một, nhưng chỉ bất đắc dĩ khẽ, gắp một đũa lớn rau bát của hai đứa trẻ, trong mắt tràn đầy lòng cảm kích.

 

Những buổi trưa trời , Bồ Giao Giao sẽ gốc cây quế trong sân, tay cầm kim chỉ, chậm rãi thêu thùa những bộ y phục nhỏ cho đứa trẻ chào đời.

 

Ánh nắng xuyên qua những tán lá nhỏ rơi nàng, cả đều bao bọc trong một vầng sáng dịu dàng.

 

Không xa đó, Kiều Tam Nương thì nắm tay nhỏ của Cảnh Tiểu Hoa, dạy cô bé dùng cành liễu mềm mại bện rổ nhỏ, hoặc dùng dây màu sắc thắt dây kết.

 

Hai bà cháu một hỏi một đáp, thỉnh thoảng vang lên tiếng trong trẻo.

 

Cảnh Tiểu Hoa ngày càng yêu mến vị ngoại tổ mẫu tài giỏi , hầu như trở thành cái đuôi nhỏ của bà.

 

Thỉnh thoảng Kiều Tam Nương về nhà thăm nom, Cảnh Tiểu Hoa liền bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ở cổng lớn, hai tay chống cằm, mắt trông ngóng con đường nhỏ ở đầu hẻm, yên cho đến khi thấy bóng dáng quen thuộc đó, mới reo hò chạy tới.

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong hương thơm của thức ăn và tiếng rộn rã của gia đình.

 

Thoáng cái, Bồ Giao Giao m.a.n.g t.h.a.i qua ba tháng, triệu chứng ốm nghén tiêu biến, t.h.a.i cũng an vị, cả đều rạng rỡ tinh thần.

 

Kiều Tam Nương thấy , tảng đá trong lòng cũng trút xuống, liền nghĩ nên trở về nhà.

 

Ngày nọ, bà thu dọn hành lý của , chuẩn cáo biệt, Cảnh Tiểu Hoa và Cảnh Hoành Nghị lập tức nhận điều đó.

 

“Ngoại tổ mẫu, sắp ?” Cảnh Tiểu Hoa kéo góc áo Kiều Tam Nương, đôi mắt to đen láy nhanh chóng phủ một lớp nước mắt, cái miệng nhỏ cũng tủi bĩu .

 

Cảnh Hoành Nghị một bên, tuy lời nào, nhưng cúi đầu, thần sắc cũng tràn đầy vẻ lưu luyến.

 

“Phải đó, A nương con khỏe, ngoại tổ mẫu cũng nên trở về nhà thôi.” Kiều Tam Nương cúi xuống, từ ái vuốt ve đầu Cảnh Tiểu Hoa.

 

“Ngoại tổ mẫu, đừng ?” Những hạt châu lệ cuối cùng cũng kìm , lăn dài gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Hoa.

 

Nhìn ngoại tôn nữ nức nở từng cơn, Kiều Tam Nương cảm thấy mềm lòng.

 

Bà rút khăn tay, dịu dàng lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng an ủi: “Đứa ngốc , ngoại tổ mẫu trở về. Nhà ngoại ở gần thế , con nhớ ngoại tổ mẫu thì cứ bảo phụ đưa con và ca ca con qua tìm chơi, ? Ngoại tổ mẫu sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con.”

 

Nghe thể đến tìm ngoại tổ mẫu, tiếng của Cảnh Tiểu Hoa mới dần nhỏ , cô bé nức nở, dùng giọng mũi nặng nề hỏi : “Thật ? Người còn trở về ?”

 

“Đương nhiên là thật,” Kiều Tam Nương khẽ véo mũi nhỏ của cô bé, “Ngoại tổ mẫu khi nào từng lừa con?”

 

Cảnh Tiểu Hoa lúc mới mạnh mẽ gật đầu, ngừng , nhưng bàn tay níu lấy góc áo Kiều Tam Nương thì vẫn chịu buông .

 

 

Loading...