Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 19: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:59:08
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lời giống như một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống, dập tắt hơn nửa khí thế của Trịnh thẩm tử.

 

Cỗ oán khí ngút trời , cứ như một cục mủ chọc thủng, xẹp phân nửa.

 

Thân hình vốn chống nạnh cao ngạo, vô thức chùng xuống, ánh mắt cũng bắt đầu lảng tránh, phiêu dạt dám đối mặt với Bồ Giao Giao, môi mấp máy run rẩy nhưng thể lập tức phản bác.

 

Khí thế , rõ ràng hạ thấp một bậc.

 

Bên cạnh, một ông lão tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn đến nỗi thể kẹp c.h.ế.t ruồi muỗi, thấy liền vội vàng tiến lên hai bước, xoa xoa đôi bàn tay chai sần, mặt chất chồng nụ : “Ôi chao, cảnh gia tức phụ, trịnh gia tẩu tử, chuyện gì to tát chứ? Mau đừng nhắc đến chữ ‘quan’ nữa, đáng sợ lắm.

 

Chúng là hàng xóm láng giềng, chuyện gì thể xuống chuyện chứ? Nha môn là nơi cửa cao, chúng tiểu lão bách tính, thể thì đừng , nào?”

 

Vừa , ông lão lén lút sắc mặt Trịnh thẩm tử, Bồ Giao Giao đang vững vàng.

 

Ai cũng rõ, nha môn là nơi dễ khó , dù lý cũng lột da, huống hồ chuyện của Trịnh thẩm tử, thấy vững chân.

 

Trong đám đông vây xem, tiếng xì xào bàn tán vốn râm ran cũng nhỏ dần.

 

Những ánh mắt từng chỉ trỏ Bồ Giao Giao đó, giờ đây ít đều mang theo chút dò xét, lặng lẽ chuyển sang Trịnh thẩm tử.

 

Tiếng thì thầm tuy nhỏ, nhưng ánh mắt lướt qua lướt , ý nghĩa quá rõ ràng.

 

, đúng ,” Một phụ nhân khác đang xách giỏ rau, vẻ như định ngoài, cũng nhịn lên tiếng.

 

Nàng đầu tiên đ.á.n.h giá dáng vẻ thong dong, chút hoảng loạn của Bồ Giao Giao, liếc Trịnh thím rõ ràng đang chột , trong lòng cân nhắc vài phần, mới mở miệng : “Năm lạng bạc, chậc chậc, thật chuyện đùa. Trịnh tẩu tử, thím nghĩ kỹ xem? Có lẽ là Bảo Nhi ham ăn, lén lút lưng thím ăn thứ gì đó lạnh bụng khác chăng? Trẻ con ruột gan non nớt, ăn uống điều độ mà đau bụng cũng là chuyện thường tình, nhất thiết cứ đổ cho mấy hạt dẻ .”

 

Lời đ.â.m thẳng nỗi lòng của Trịnh thím, khuôn mặt già nua của nàng bỗng chốc đỏ bừng, dần tái nhợt, cứ như thể lột da mặt đông , vô cùng khó coi.

 

miếng mỡ đến miệng thể dễ dàng nhả ? Nàng gân cổ lên, nước bọt b.ắ.n tứ tung mà gào thét: “Thứ gì khác? Không ! Thạch Đầu nhà hôm qua chỉ ăn mấy hạt dẻ mục nát nhà các ngươi! Ngay đó liền nôn tháo tả, hạt dẻ nhà các ngươi vấn đề thì là cái gì? Các ngươi đừng hùa bắt nạt một bà lão như !”

 

Lời thốt , đợi Bồ Giao Giao lên tiếng, đám đông xung quanh nhao nhao cả lên.

 

Lão già lúc nãy khuyên giải hòa hoãn nhíu chặt mày hơn, lão liếc Trịnh thím, liếc Bồ Giao Giao, cuối cùng thở dài một tiếng, lùi về nửa bước, rõ ràng là dây vũng nước đục nữa.

 

Một đại nương khác mặc áo vải màu chàm, tay đang may vá một nửa đế giày, nhịn bĩu môi: “Trịnh tẩu tử, lời thể bừa như . Cháu trai nhà hôm còn ăn cơm nguội để qua đêm mà đau bụng đó thôi, trẻ con ruột gan yếu ớt, trời thu se lạnh, đau bụng cũng là chuyện thường tình. Sao thím khẳng định chắc như đinh đóng cột là hạt dẻ của tức phụ nhà họ Cảnh?”

 

!” Lập tức tán đồng, “Con trai nhà hôm qua còn lén ăn nửa bát cơm thừa, tiêu chảy ầm ĩ, còn chẳng dám lên tiếng, sợ chê . Thím đây thì , trực tiếp chặn ngay cửa nhà đòi năm lạng bạc, chậc chậc, cái miệng thật là lớn.”

 

“Năm lạng bạc , đủ cho cả nhà chúng tiêu dùng hơn nửa năm đó! Chỉ dựa mấy hạt dẻ ?”

 

“Ta thấy đứa bé Thạch Đầu , bình thường miệng ham ăn, cái gì cũng nhét miệng, ai mà ăn thứ gì sạch.”

 

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, dư luận đổi .

 

Mèo Dịch Truyện

Ban đầu còn chỉ là nghi ngờ, giờ thì hầu như đều nhận định Trịnh thím tống tiền.

 

Những ánh mắt đó, như những mũi kim khâu nhỏ, từng chút từng chút một đ.â.m Trịnh thím. Khuôn mặt nàng, đỏ trắng, trắng xanh, mắt trợn tròn, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, rõ ràng là tức điên lên .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-19.html.]

“Các ngươi… các ngươi đây là hùa bắt nạt !” Trịnh thím tức đến run rẩy khắp , chỉ những xung quanh, “Ta cần ! Chính là hạt dẻ nhà nàng hại cháu ! Các ngươi đừng ở đây hùa theo! Từng từng một đều ý !”

 

Giọng nàng the thé sắc bén, còn vẻ hụt yếu ớt lúc nãy, ngược như một con mèo dẫm đuôi, xù lông lên.

 

Nàng nhảy dựng lên, chỉ trỏ từng hàng xóm chuyện: “Nhà họ Trương , ngươi đừng tưởng chuyện nhà ngươi! Còn ngươi nữa, nhà họ Lý, …”

 

Nàng thế mà quên mất chuyện cháu trai, bắt đầu bới móc chuyện cũ, định cãi vã với các hàng xóm.

 

Bồ Giao Giao vẫn lạnh lùng ngoài quan sát, thấy dáng vẻ mụ đàn bà chanh chua c.h.ử.i bới của nàng , khóe miệng khẽ cong lên một cách khó nhận .

 

Nàng hắng giọng, giọng lớn, nhưng đủ để những xung quanh đều thấy: “Ôi chao, tinh thần của Trịnh thím thế , chắc hẳn Bảo Nhi gì nghiêm trọng . Bằng , nào còn tâm trí mà ở đây đôi co với chứ?”

 

Lời nhẹ nhàng, nhưng như một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu Trịnh thím.

 

!” Đám đông lập tức phản ứng , “Trịnh thím, cháu thím vẫn còn bệnh ? Sao thím còn thời gian ở đây cãi vã?”

 

, đúng , nếu thật sự thương cháu, đáng lẽ về nhà mà canh giữ , hoặc nhanh chóng mời một vị đại phu giỏi hơn chứ!”

 

“Ta thấy nàng chính là tống tiền, cháu trai bệnh lấy cái cớ!”

 

Từng câu chất vấn, như những hòn đá đập thẳng Trịnh thím.

 

Khí thế cãi vã dâng lên của nàng , lập tức dập tắt, nàng há miệng, nhưng nửa ngày cũng một chữ nào, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cứ như thể nuốt một con ruồi.

 

Trịnh thím nghẹn đến nỗi suýt thở , mặt sưng đỏ như gan heo, chỉ Bồ Giao Giao “ngươi ngươi ngươi” mãi nửa ngày, cứng họng lời nào trọn vẹn.

 

Cái khí thế mụ đàn bà chanh chua c.h.ử.i bới của nàng , Bồ Giao Giao vài lời nhẹ nhàng chọc thủng, chỉ còn sự bất cam và hổ đầy trong lòng.

 

lúc , cửa viện nhà họ Trịnh kẽo kẹt một tiếng mở .

 

Một nam nhân trông chừng hai mươi tuổi, vóc tầm thường, mặc chiếc áo ngắn bằng vải thô sờn cũ bước .

 

Hắn lông mày rậm, mắt to, nhưng ánh mắt lấm lét, trốn tránh, toát vẻ thật thà và nhút nhát.

 

Đây chính là Tống Hà, con trai của Trịnh thím, kẻ vô dụng nổi tiếng khắp vùng , bởi vì Trịnh thím quá mạnh mẽ, trong nhà một hai, đến cả con trai cũng dám hé răng.

 

Bồ Giao Giao trong lòng lạnh một tiếng, hai con , một đóng vai một đóng vai ác, phối hợp thật ăn ý.

 

Không sớm muộn, cứ đợi đến khi sắp chịu nổi mới xuất hiện, tính toán gì, cần cũng rõ.

 

Tống Hà , tiên cẩn thận liếc sắc mặt xanh mét của mẫu , quét mắt những hàng xóm xung quanh rõ ràng là mấy thiện chí, mặt lập tức lộ vẻ đầy xin và chất phác.

 

Hắn nhanh bước vài bước, liên tục vái chào xung quanh: “Các vị thúc bá thím thím, các vị đại ca đại tẩu, thật sự xin , xin ! Mẫu … bà cũng vì quá lo lắng cho Thạch Đầu nhà , đứa bé tiêu chảy đến nỗi sắp kiệt sức , trong lòng bà sốt ruột, năng chừng mực, đắc tội với , cũng đắc tội với , mặt mẫu xin !”

 

Những lời của chân thành, tư thái cũng hạ thấp, thêm dáng vẻ chất phác thật thà đó, quả thật khiến một vài hàng xóm nét mặt dịu chút ít.

 

Suy cho cùng, nhà ai mà chẳng lúc lo lắng bồn chồn? Hơn nữa, tay đ.á.n.h đang .

 

 

Loading...