Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 166: Đạt Thành ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:01:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trần lão gia," nàng đặt chén xuống, đáy chén va mặt bàn phát tiếng vang thanh thúy, "Tiểu nữ t.ử ngài là khoan thai, ăn chú trọng hàng thật giá thật. Những bản vẽ , ngài thể để mắt đến, chính là sự khẳng định lớn nhất dành cho ."
Nàng dừng một chút, đổi lời, ngữ khí thêm vài phần khẩn thiết: "Chỉ là, tiểu nữ t.ử cũng rõ, những lo ngại của ngài ban nãy đều lý. Song thời thế đổi , nay trong huyện gặp thiên tai lớn thế , bao gia đình tan cửa nát nhà, lưu lạc khắp nơi."
"Ta , Trần lão gia ngài vốn dĩ luôn việc thiện, ở Phúc An Trấn là bậc quân t.ử nhân nghĩa tiếng ."
Ánh mắt Bồ Giao Giao trong trẻo và chân thành, thẳng y: "Hiện giờ, chính là lúc cần một chủ nhà tình nghĩa như ngài , giơ tay giúp đỡ.
Đây chỉ là ăn, mà còn là hành thiện tích đức. Nếu ngài giờ khắc nguyện ý gánh vác trách nhiệm , giải cứu tai ương mắt cho nạn dân, tiểu nữ t.ử khi trở về, nhất định sẽ tấu trình tường tận nghĩa cử của ngài lên nha môn, vì ngài thỉnh công lao."
Lời thốt , tựa như một làn gió ấm, thổi tan sự lúng túng và khó xử trong lòng Trần lão gia.
Chẳng y đang cần một bậc thang xuống ? Bồ Giao Giao chẳng những đưa, mà còn trải lên đó gấm vóc, biến một cuộc mua bán thể mất mặt thành một nghĩa cử tích đức hành thiện.
Y ho khan một tiếng thật mạnh, mượn cớ che giấu sự bối rối ban nãy, vỗ mạnh cuộn giấy xuống bàn "ách" một tiếng, trầm giọng : "Bồ nương t.ử quá lời ! Quốc nạn đương đầu, Trần mỗ nào hạng thiển cận chỉ lo lợi nhỏ! Cứu trợ nạn dân, vốn là việc bổn phận của !"
Trần lão gia tức khắc ưỡn thẳng lưng, gương mặt toát lên vẻ chính khí hào hùng, dường như do dự ban nãy căn bản là y.
"Trần gia chúng vẫn còn chút lương thực trong tay." Y phất tay, dứt khoát , "Nếu Bồ nương t.ử còn cần giới thiệu khác, cũng thể giúp."
Y định bụng chảy m.á.u thể chỉ một Trần gia, tuy rằng là mua lương thực giá bình , nhưng tiền thể đến tay vẫn là chuyện khác. Rốt cuộc, tình hình tai ương họ cũng rõ, chỉ Phúc An Trấn gặp nạn, nên huyện nha chắc chắn tạm thời thể xuất tiền .
Bồ Giao Giao vui vẻ nhận lời, tủm tỉm, "Vậy còn phiền Trần lão gia , nếu Phúc An Trấn thể bình an vượt qua, Trần lão gia tuyệt đối là công đầu."
Hai gần như trực tiếp định đoạt xong, Trần lão gia nhịn xem bản vẽ.
Trong mắt y lấp lánh vẻ say mê, liên tục tán thưởng: "Hay, lắm! Bồ nương tử, những ý tưởng khéo léo bản vẽ của nàng, quả thật là từng thấy, từng thấy qua! Thiết kế gọi là 'Đa Bảo Cách' , quả là thần lai chi bút!"
Bồ Giao Giao ngay ngắn một bên, khẽ nhấp một ngụm nóng, ấm theo cổ họng trượt bụng, "Trần lão gia quá lời , bất quá chỉ là vài ý tưởng non nớt mà thôi."
Nàng đặt chén xuống, giọng ôn hòa nhưng mang theo một tia gấp gáp thể bỏ qua, "Trần lão gia, về những bản vẽ gia cụ , chúng thể đổi ngày khác hẵng bàn kỹ ? Hiện giờ, quả thật việc thập vạn hỏa cấp, thể trì hoãn."
Trần lão gia lập tức hiểu nguyên nhân sự lo lắng của Bồ Giao Giao, sự say mê gia cụ ban nãy vẻ đúng lúc.
Y tiên khẽ, nghiêm nghị : "Bồ nương t.ử quả nhiên nhân nghĩa! Cứu như cứu hỏa, đây là đại sự, đương nhiên, đương nhiên!"
Trần lão gia hai bước trong nhà, dứt khoát phất tay: "Bồ cô nương cứ yên tâm, việc lương thực cứ để Trần mỗ lo liệu! Ta sẽ lập tức phái , mang theo những nhất, tức khắc khởi hành, hết vận chuyển lương thực đến nơi các ngươi chỉ định, giao cho Bồ nương t.ử đại nhân thống nhất điều phối!"
Y về phía Bồ Giao Giao, trong mắt tràn đầy tán thưởng, "Còn về những bản vẽ , cứ xem như cô nương tạm thời gửi ở chỗ . Chờ nàng bận xong việc, chúng sẽ bàn bạc kỹ lưỡng !"
Tảng đá lớn treo trong lòng Bồ Giao Giao cuối cùng cũng hạ xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy lòng ơn: "Đa tạ Trần lão gia thâm minh đại nghĩa! Giao Giao mặt bá tánh Phúc An Trấn, xin tạ ơn sâu của ngài!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-166-dat-thanh.html.]
"Tạ ơn gì chứ! Đều là bà con lối xóm cả, đó là việc đương nhiên!"
Bồ Giao Giao chần chừ nữa, cùng Bồ Thuận Nghĩa, khi một nữa tạ ơn Trần lão gia, liền vội vã cáo từ.
Hai bước khỏi lầu ấm áp, một luồng gió lạnh mang theo hạt tuyết tức khắc ập đến, Bồ Thuận Nghĩa kìm mà rùng . Huynh nhanh chân mấy bước theo kịp Bồ Giao Giao, mặt tràn đầy sự khâm phục chân thành.
"Giao Giao, thật sự lợi hại. Ta ban nãy ở trong đó, tim cứ treo ngược lên tận cổ họng, sợ rằng Trần lão gia đó là chỉ tiền bạc mà tình , chịu đáp ứng việc cung cấp lương thực." Bồ Thuận Nghĩa xoa xoa bàn tay đỏ ửng vì lạnh, thở một luồng khí trắng, "Làm thể chắc chắn như , rằng y nhất định sẽ đồng ý?"
Bồ Giao Giao kéo chặt áo choàng , gương mặt thanh tú trong gió tuyết càng thêm trầm tĩnh.
Nàng đầu , ánh mắt hướng về phía nơi tập kết tạm thời, nơi đó là chốn hội tụ của hy vọng.
"Ca ca," giọng nàng rõ ràng mà kiên định, xuyên qua tiếng gió rít gào, "Mỗi đều điểm yếu, công tâm là thượng sách."
Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu của Bồ Thuận Nghĩa, kiên nhẫn giải thích: "Trần lão gia gia khởi nghiệp từ nghề , xem gia cụ như mạng sống.
Từ đến nay, xưởng mộc của họ dù buôn bán thuận lợi cũng ý đóng cửa, bởi liền đoán định Trần lão gia hẳn là vẫn từ bỏ mảng ."
Những bản vẽ đưa cho y, là thứ mà y mơ cũng .
Chúng hết đem món đại lễ y mong nhất đặt mặt y, để y thấy giá trị và thành ý của chúng , đó mới đưa thỉnh cầu đổi lấy lương thực, như y sẽ khó lòng từ chối."
Khóe môi Bồ Giao Giao cong lên một đường cong nhạt, đó sự lạnh lùng của toan tính, mà là một trí tuệ thấu hiểu lòng .
"Đem thứ y khao khát nhất trao cho y, để y thấy một lợi ích lớn hơn, lâu dài hơn, thì khó khăn mắt của chúng , tự nhiên sẽ giải quyết dễ dàng."
Bồ Thuận Nghĩa hiểu , cảm thán một câu, "Giao Giao, cảm thấy thật sự hiểu nhiều."
Mèo Dịch Truyện
Đây đầu tiên cảm thấy như , khi ăn cùng Giản Hoành, cũng từng cảm giác .
Còn , việc huyện nha thể để đến chủ trì một việc trọng đại như , nghi ngờ gì khiến Bồ Thuận Nghĩa kinh ngạc nhất.
Không ngờ ngay cả huyện thái gia cũng đến , còn thể để nàng gánh vác việc trọng yếu như thế.
Vốn dĩ cứ nghĩ thời gian trưởng thành nhiều, nhưng so với , quả thực còn kém xa.
"À , Giao Giao, trận tuyết tai , nguyên liệu của chúng cũng ảnh hưởng ." Bồ Thuận Nghĩa nghĩ đến chuyện cửa hàng, khẽ cau mày, "Sản phẩm e là cũng sẽ ảnh hưởng."
Không nguyên liệu, căn bản cách nào sản phẩm, đây là một vấn đề vô cùng trọng yếu.
"Chất lỏng nguyên bản cho chiết xuất đây còn bao nhiêu?" Bồ Giao Giao đó, ngay khi tuyết tai bắt đầu nghĩ đến vấn đề . Lúc nàng nghĩ giải pháp, nên cũng hề hoảng sợ.