Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 164: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:01:47
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tăng nhiều cháo ít
Phúc An Trấn.
Với sự đồn trú mạnh mẽ của Bồ Giao Giao, Phúc An Trấn lúc tuy cũng bao phủ trong bóng tối của tuyết tai, nhưng với tư cách là một thị trấn tương đối lớn trong khu vực, nơi đây tràn ngập một lượng lớn nạn dân chạy nạn từ các làng mạc lân cận.
Trên các con phố trong trấn, những lều tạm dựng chen chúc , gió lạnh gào thét thổi qua, cuốn theo tuyết tàn và rác bẩn mặt đất, táp những gương mặt tím tái vì lạnh của .
Trong một ngôi nhà lớn tạm thời trưng dụng, Bồ Giao Giao cau mày ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, cùng với những nạn dân đang co ro sưởi ấm trong sân, lòng nàng nặng trĩu.
Bồ Thuận Nghĩa từ bên ngoài xoa xoa tay bước , giậm chân rũ tuyết, vẻ mặt nặng nề: “Giao Giao, tình hình trong trấn càng ngày càng tệ. Lương thực sắp cạn kiệt, d.ư.ợ.c liệu thì thiếu thốn nghiêm trọng. Những phong hàn, đông cứng, nếu t.h.u.ố.c nữa, e là…”
Hắn hết câu, nhưng ý tứ quá rõ ràng.
Mèo Dịch Truyện
Bồ Giao Giao chậm rãi , giọng mang theo một chút mệt mỏi khó nhận thấy: “Lương thực ở đây còn thể duy trì bao lâu?”
“Nhiều nhất là hai ngày.” Bồ Thuận Nghĩa thở dài, “Đây là còn dè sẻn. Nạn dân ngày càng đông, đúng là 'tăng nhiều cháo ít'.”
“Bây giờ ai còn giữ lương thực?” Bồ Giao Giao hỏi, đôi mắt trong veo lóe lên tia sắc bén.
Nàng hiểu rõ, trong một triều đại phong kiến cổ đại như , công việc cứu trợ thiên tai khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không sự điều phối thống nhất hiệu quả, nguồn vật tư dự trữ đầy đủ, mỗi hạt lương thực, mỗi phần d.ư.ợ.c liệu, đều thể liên quan đến sinh mạng của nhiều .
Nàng là tiểu thư khuê các hiểu sự đời, tự nhiên hiểu rõ mấu chốt của vấn đề hiện tại.
Bồ Thuận Nghĩa lộ vẻ khó xử, hạ giọng : “Giao Giao, chuyện dễ giải quyết. Ta hỏi thăm , xung quanh Phúc An Trấn, kể cả trong trấn, một lượng lớn lương thực đều trong tay những địa chủ nhà giàu đó.”
Đất đai nơi , mười phần thì tám chín đều do tá điền cày cấy, ngày thường họ tự lo cho còn chật vật, gặp thiên tai như , càng khốn khó thêm.
Hiện giờ, đám địa chủ ai nấy đều coi kho lương còn hơn mạng sống.
Bồ Giao Giao cau mày sâu hơn: “Chẳng lẽ ai chịu mở kho phát chẩn lương thực ?”
Bồ Thuận Nghĩa khổ một tiếng: “Thời thế bây giờ, vì trời tru đất diệt. Bọn họ nhân cơ hội mà nâng giá lương thực coi như là ‘nhân từ’ lắm . Mong đợi bọn họ tự nguyện xuất lương cứu tế tai dân thì còn khó hơn lên trời.”
“Vẫn thử xem .” Ngữ khí của Bồ Giao Giao toát một sự kiên định, “Trong các địa chủ , thế lực lớn nhất, cách khác, tính đại diện nhất là nhà nào?”
Bồ Thuận Nghĩa suy nghĩ một lát, đáp: “Nói đến nổi danh nhất, kể đến Trần lão gia. Trần lão gia gia đình ở Phúc An Trấn là một trong những đại hộ hàng đầu, ruộng nghìn khoảnh.
Hơn nữa, ông còn là bà con xa với Trần huyện thừa trong nha môn huyện.
Những gia đình quyền quý như , mối quan hệ chằng chịt, ngày thường ở địa phương chuyện cũng trọng lượng.”
“Trần lão gia…” Bồ Giao Giao khẽ niệm cái tên , trong lòng tính toán.
Nàng về phía Bồ Thuận Nghĩa, “Ca ca, chuẩn xe ngựa, chúng gặp vị Trần lão gia một chuyến.”
Bồ Thuận Nghĩa giật , vội vàng khuyên nhủ: “Giao Giao, ba suy nghĩ kỹ ! Trần lão gia là dễ đối phó, ông tinh ranh, tự tin Trần huyện thừa chống lưng, ngày thường khó giao thiệp .
Chúng cứ thế mà đường đột đến, e rằng ngay cả cửa cũng , gì đến việc khiến ông chịu xuất lương thực.” Hắn lo lắng Bồ Giao Giao còn trẻ, sự phức tạp của những lễ nghĩa và lòng hiểm ác .
Ánh mắt Bồ Giao Giao vô cùng trong sáng: “Ca ca, điều khó. hiện giờ, đây là cách duy nhất. Chúng thể trơ mắt những tai dân c.h.ế.t đói, c.h.ế.t cóng.
Kéo dài thêm một ngày, sẽ thêm c.h.ế.t. Dù thế nào, cũng cố gắng tranh thủ một phen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-164.html.]
Giọng nàng cao, chuyện cũng còn vẻ hống hách như , mà trở với giọng điệu dịu dàng thường ngày.
Bồ Thuận Nghĩa hiểu rằng, chuyện , Bồ Giao Giao quyết ý.
Người , thì ôn hòa dịu dàng, nhưng một khi quyết định thì ba con trâu cũng kéo .
Bồ Giao Giao , khiến những địa chủ quyền quý bám rễ sâu xa tự nguyện cắt thịt, khác gì mưu cầu da hổ.
nàng càng rõ hơn, nếu thử, những tai dân ở Phúc An Trấn sẽ đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng hơn.
Về phía nha môn huyện, càng thể trông cậy, bọn họ mới từ nha môn huyện trở về, nàng luôn giúp đỡ, tự nhiên rõ lương thực ở nha môn huyện cũng đang eo hẹp.
Phúc An Trấn, chỉ thể tự lực cánh sinh.
Bồ Thuận Nghĩa khuôn mặt kiên định của Bồ Giao Giao, trong lòng lo lắng, dấy lên một niềm tin khó tả.
Hắn c.ắ.n răng, : “Được! Giao Giao quyết, sẽ cùng chuyến ! Dù là long đàm hổ huyệt, cũng xông một phen!”
Quả nhiên, đúng như Bồ Thuận Nghĩa dự đoán, Bồ Giao Giao thậm chí còn thể gặp mặt Trần lão gia.
Gió lạnh từ đầu ngõ tràn , thổi tung vạt áo đường.
Bồ Thuận Nghĩa cánh cửa sơn son cao lớn của Trần phủ, lo lắng , những phiến đá xanh chân dường như cũng giẫm cho nóng lên vài phần.
“Đây là thứ hai .” Hắn xoa hai tay, thở trắng xóa lập tức gió lạnh thổi tan, “Tên quản gia miệng khách khí, gì mà lão gia ngẫu nhiên cảm phong hàn, bất tiện tiếp khách, rõ ràng là lời dối! Ông chính là tránh mặt gặp!”
Bồ Giao Giao lẳng lặng tại chỗ, ánh mắt rơi cặp vòng đồng oai vệ ở cửa, ánh mắt hề gợn sóng. Nàng đưa tay vén gọn mái tóc gió thổi bay, động tác nhanh chậm.
Thấy nàng trầm tĩnh như , Bồ Thuận Nghĩa càng thêm mất tự tin, sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
“Giao Giao, giờ đây? Con đường Trần lão gia xem là .” Hắn dừng bước, ghé sát Bồ Giao Giao, hạ giọng, “Hay là, chúng đổi khác? Trong huyện chỉ một Trần gia là đại hộ, Vương viên ngoại, Lý hương , chẳng cũng đều là những nhân vật tiếng tăm đó ?”
Bồ Giao Giao chậm rãi đầu, đôi mắt trong veo , khẽ lắc đầu.
“Vô dụng thôi, đại ca.”
Giọng nàng khẽ, đôi mắt đen trắng rõ ràng như thấu chuyện, “Trần lão gia gặp chúng , những khác cũng nhất định sẽ gặp.”
Bồ Thuận Nghĩa sững sờ, vẻ lo lắng mặt đông cứng : “Ý là…”
“Bọn họ thông đồng với từ lâu .” Ánh mắt Bồ Giao Giao hướng về cánh cửa đóng chặt, giọng điệu bình thản, như thể đang thuật một sự thật đơn giản nhất, “Trần gia là đầu tiên, cũng là đang thử dò đáy của chúng . Nếu chúng đầu tìm khác, cũng chỉ nhận kết quả tương tự, uổng phí thời gian mà thôi.”
Nàng quá rõ cách việc của những , quan hệ chằng chịt, hỗ trợ lẫn , tưởng chừng mỗi một phe, nhưng thực chất kết thành một tấm lưới vô hình.
Muốn x.é to.ạc một lỗ hổng từ bất kỳ điểm nào trong đó, khác gì chuyện hão huyền.
Bồ Thuận Nghĩa xong, chút hy vọng nhen nhóm tức khắc dội gáo nước lạnh, cả suy sụp, dựa bức tường lạnh lẽo, mặt đầy sầu muộn: “Vậy… chúng đây? Chẳng lẽ cứ thế mà chờ ?”
Gió lạnh nổi lên, cuốn theo vài chiếc lá khô mặt đất, xoáy tròn bay về phía xa.
Bồ Giao Giao lập tức trả lời.
Nàng cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút đổ bóng mờ nhạt mắt.