Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 157: Nhân gian ấm áp ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:01:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt huyện lệnh Giang quét qua những t.h.i t.h.ể đặt cạnh tuyết, lòng y nặng trĩu.

 

Y những tên sai dịch và thôn dân vẫn đang kiên trì đào bới, động tác của họ chậm chạp, mặt bao phủ sự mệt mỏi và vết bỏng lạnh, hiển nhiên đến cực hạn.

 

“Đại nhân,” một tên sai dịch lớn tuổi cúi , “Các … thực sự là sắp chịu nổi nữa . Tuyết dày quá, đào tiếp nữa, e rằng…” Y hết, nhưng ý tứ rõ ràng.

 

Huyện lệnh Giang im lặng.

 

Y , trải qua thời gian dài như , hai mất tích , hy vọng sống sót mong manh đến cực điểm.

 

Để những tiếp tục mạo hiểm trong gió tuyết và kiệt sức, chỉ tăng thêm thương vong.

 

lúc , từ xa truyền đến một trận tiếng .

 

Lưu Đại dẫn theo một nhóm mang đến canh nóng, những nha dịch việc lúc vội vàng vây .

 

Dù khi việc thấy lạnh, nhưng tâm mệt mỏi, trong cái rét buốt giá, một bát canh nóng bụng, sẽ cảm thấy mệt mỏi cũng sẽ vơi vài phần.

 

Huyện lệnh Giang sang những thôn dân sống sót của làng Kháo Sơn, trong thanh âm mang theo một tia mệt mỏi khó nhận : “Đồng bào, khuất thì thôi, còn sống vẫn cần kiên cường. Bổn quan mời Lưu thôn chính của làng Bình An đến đây, y sẽ hỗ trợ an trí những sống sót, và an táng thỏa đáng nhân gặp nạn.”

 

Y với Lưu Đại: “Lưu thôn chính, việc hậu sự ở đây, tạm thời ủy thác cho ngươi. Tất cả chi phí an táng của những gặp nạn, do nha huyện chịu trách nhiệm. Những thôn dân sống sót, cũng xin ngươi hãy chiếu cố nhiều hơn.”

 

Lưu Đại liên tục đáp lời: “Đại nhân yên tâm, thảo dân nhất định sẽ hết sức !”

 

Huyện lệnh Giang hít sâu một , nén xuống sự nặng nề trong lòng, với sai dịch phía : “Kiểm kê nhân lực, chuẩn về thành!”

 

Những thôn dân sống sót quỳ rạp xuống một lượt, tiếng và tiếng tạ ơn đan xen .

 

Huyện lệnh Giang thêm lời nào, chỉ phất tay, leo lên ngựa.

 

Lúc đến, trong lòng lo lắng như lửa đốt, hận thể mọc cánh bay đến.

 

Đường về, đội ngũ im lặng đến đáng sợ.

 

Móng ngựa giẫm tuyết, phát âm thanh kẽo kẹt, giữa cánh đồng tuyết tĩnh mịch càng thêm rõ ràng.

 

Không ai lời nào, gió lạnh thổi qua, cuốn bay góc áo bào quan, nhưng cũng thể thổi tan u ám giữa hàng mày của .

 

Cảnh Tu Ngạn cưỡi ngựa, ngoảnh đầu gò tuyết khổng lồ , cùng với những đốm lửa lấp lánh và bóng bận rộn gò tuyết.

 

Những hàng t.h.i t.h.ể phủ vải trắng , tựa như vết khắc sâu đậm trong tâm trí y.

 

Y vốn tưởng chinh chiến sa trường tàn khốc, nhưng giờ khắc , y mới hiểu, uy lực của thiên tai, cũng khiến rét mà run.

 

Huyện lệnh Giang dẫn đường phía , bóng lưng y trong gió tuyết vẻ tiêu điều, nhưng vô cùng thẳng tắp.

 

Vị huyện lệnh ngày thường trông vẻ khá ôn hòa , trong cơn tai ương thể hiện sự quả quyết và gánh vác trách nhiệm, khiến Cảnh Tu Ngạn trong lòng dấy lên vài phần kính ý.

 

Đội ngũ lặng lẽ tiến về phía , tâm trạng mỗi đều như bầu trời xám chì , nặng nề vô cùng.

 

Cứu viện ngừng nghỉ, sớm khiến Cảnh Tu Ngạn tâm đều mệt mỏi.

 

Khi y kéo lê đôi chân nặng như chì, cuối cùng cũng bước sân nhỏ nhà , trời là lúc hoàng hôn.

 

Khác với sắc trắng c.h.ế.t chóc của làng Kháo Sơn, bên trong tường rào sân nhà, ánh hoàng hôn còn sót rải xuống một mảng vàng cam ấm áp, vài sợi khói bếp đang lượn lờ bay lên từ ống khói nhà bếp, hòa cùng hương thơm của thức ăn, lan tỏa trong khí se lạnh, xua tan lạnh và mùi m.á.u tanh y mang theo suốt chặng đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-157-nhan-gian-am-ap.html.]

Khói lửa nhân gian quen thuộc , khiến dây lòng căng thẳng mấy ngày qua của y, đột nhiên thả lỏng.

 

Y đẩy cánh cửa nhà đang khép hờ, thoáng cái thấy bóng lưng bận rộn trong bếp.

 

Bồ Giao Giao đang buộc tạp dề, khom lưng, thêm củi bếp lò, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt nghiêng dịu dàng của nàng, trâm gỗ đơn giản búi tóc nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng.

 

Tựa hồ thấy động tĩnh, Bồ Giao Giao thẳng dậy, bỗng nhiên đầu .

 

Khi thấy Cảnh Tu Ngạn phong trần mệt mỏi, dung mạo tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời ở cửa, nàng tiên khựng , ngay đó, khuôn mặt thanh lệ nở một nụ cực kỳ dịu dàng: “Tu Ngạn, về!”

 

Nụ , tựa như ánh dương ấm áp nhất ngày xuân, tức thì xuyên thấu u ám và trầm thống chất chứa trong lòng Cảnh Tu Ngạn.

 

Cảnh tượng t.h.ả.m khốc chứng kiến ở làng Kháo Sơn, những tiếng gào xé lòng, những sinh mạng tuyết lớn vùi lấp, tựa như tảng đá lớn đè nặng trong tim y, khiến y hầu như thở nổi.

 

Thế nhưng khoảnh khắc thấy Bồ Giao Giao, sự đè nén và tuyệt vọng , tựa hồ tìm một lối thoát để trút bỏ, tức thì hóa giải.

 

Thân thể cứng đờ của y, tựa hồ cũng theo nụ của nàng, mà trở nên mềm mại.

 

Cảnh Tu Ngạn sải bước tiến lên, một tay ôm chặt Bồ Giao Giao lòng, cánh tay vì dùng sức mà khẽ run rẩy.

 

Y vùi mặt hõm cổ nàng, hít hà thật sâu mùi hương độc đáo của nàng, mang theo chút hương bồ kết và mùi cơm canh.

 

Giờ khắc , y mới cảm thấy bản thực sự thoát khỏi tuyệt vọng lạnh lẽo , sống một nữa.

 

Trái tim y vốn băng giá tê liệt vì những gì thấy mấy ngày qua, cũng bởi sự ấm áp trong vòng tay mà bắt đầu đập rộn ràng.

 

Đã chứng kiến cảnh tượng t.h.ả.m khốc nhân gian như thế, mới càng thêm tham luyến sự ấm áp nhân gian trong tầm tay .

 

Mèo Dịch Truyện

“Sao ?” Bồ Giao Giao cái ôm đột ngột của y cho chút bối rối, nàng thể cảm nhận lạnh và mệt mỏi tan hết y, cùng với một sự nặng nề khó tả.

 

Nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng y, nhẹ giọng hỏi, “Có … tình hình bên đó tệ ?”

 

Lời nàng dứt, Cảnh Tu Ngạn đột ngột ngẩng đầu lên, đôi môi nóng bỏng vội vã khóa chặt môi nàng.

 

Nụ hôn đến bất ngờ, đến mãnh liệt, mang chút dịu dàng quấn quýt thường ngày, ngược tràn đầy nhu cầu và sự xác nhận gần như chiếm đoạt.

 

Bồ Giao Giao kinh hô một tiếng, thanh âm kịp thốt nuốt chửng .

 

Nụ hôn của Cảnh Tu Ngạn mang theo sức mạnh thể chối từ, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng ngọc của nàng, thăm dò bên trong, điên cuồng hút lấy sự ngọt ngào và thở của nàng.

 

Hắn như nghiền nàng tận xương tủy của , như thông qua cách thức kịch liệt để xác nhận sự tồn tại chân thật của cả hai.

 

Đó là một sự khao khát gần như tuyệt vọng, mang theo chút may mắn và sợ hãi khi thoát c.h.ế.t.

 

Bồ Giao Giao thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy giữa môi răng , cùng với lực cánh tay siết chặt dần, dường như chỉ cần buông lỏng một chút, nàng sẽ tan biến.

 

Nụ hôn nồng nhiệt như nuốt chửng tất cả, nuốt chửng nghi ngờ của nàng, và cả nỗi sợ hãi cùng sự lạnh lẽo nảy sinh từ tai ương sâu thẳm trong lòng .

 

Bồ Giao Giao dần hồn từ sự sững sờ ban đầu, từ từ vươn tay, cũng ôm chặt lấy , dùng ấm cơ thể và sự thuận theo của , lặng lẽ xoa dịu cảm xúc kịch liệt đang xao động của .

 

Chẳng mấy chốc, nàng cảm nhận sự đổi cơ thể , chút tự nhiên mà nhúc nhích, vành tai đỏ bừng gần như nhỏ máu.

 

“A nương! A nương! Người ở ?”

 

Tiếng trẻ thơ trong trẻo như chuông bạc từ xa vọng gần, mang theo vài phần vui vẻ.

 

 

Loading...