Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 140: Đến bây giờ vẫn chưa tới

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:01:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong hậu bếp nha môn, chỉ tiếng củi cháy lách tách thỉnh thoảng vang lên trong lò. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt thất vọng của Tống Phi, ôm bát nước, sức lực ban nãy khi uống nước qua , ủ rũ rụt rè cúi đầu. Bồ Giao Giao đối diện , cũng mượn lò sưởi ấm. Nàng dáng vẻ của Tống Phi, trong lòng hiểu rằng e là đang suy nghĩ bế tắc. Nàng vươn tay, cảm nhận ấm của lò lửa, nhưng ánh mắt rời Tống Phi. “Cái thứ gọi là thiên phú ,” nàng mở lời, giọng trong hậu bếp yên tĩnh trở nên rõ ràng lạ thường, nhưng đột ngột, “ đương nhiên là , học gì cũng gấp đôi hiệu quả.” Tống Phi đột ngột ngẩng đầu nàng, ánh sáng nhỏ trong mắt lóe lên vụt tắt. Hắn gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng lên “ chính là thiên phú”. Bồ Giao Giao để ý đến sự đổi vẻ mặt , tiếp tục : “Không thể phủ nhận, thiên phú, dù là học tập thành quả đều cao hơn nhiều so với bình thường. Tống Phi, con khắp thế gian xem, mấy ai thật sự là thiên phú dị bẩm?” Nàng dừng một chút, lò lửa vặn b.ắ.n một đốm lửa nhỏ.

 

“Chắc là một phần vạn mà thôi.” Nàng khẽ mỉm , nụ tĩnh lặng như đang về một chuyện hết sức bình thường.

 

“Phần lớn chúng đều là thường.” Bồ Giao Giao thu ánh mắt khỏi ngọn lửa đang nhảy nhót, chuyển sang gương mặt Tống Phi, “Ta cũng là thường. Mỗi bước , đều là do tự chăm chỉ học, dốc lòng rèn luyện mà thành.”

 

Tống Phi ngây nàng, đôi môi khẽ mấp máy, dường như điều gì.

 

“Tống Phi, nhận khuyết điểm của chuyện gì đáng sợ.” Bồ Giao Giao với ngữ khí ôn hòa, nhưng như đang một điều đỗi bình thường, “Ta món ăn cũng chẳng thiên phú gì, lúc ban đầu cũng tay chân luống cuống, chẳng món nào khiến kinh ngạc cả.”

 

Nói đến đây, nàng khẽ một tiếng, mang theo vài phần tự giễu, nhưng hề tỏ chán nản.

 

ưu điểm lớn nhất của ,” Nàng dừng , đầu ngón tay vô thức mân mê một góc tay áo, ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt chăm chú của nàng, “Có lẽ chính là, chịu thua.”

 

Mấy chữ , nàng nặng, nhưng hết thảy những ngọt bùi cay đắng của kiếp .

 

Là một cô nhi, liệu thật sự dễ dàng thành công ư?

 

Không, .

 

Điểm khởi đầu của nàng bằng khác, thậm chí cả cơm ăn áo mặc cũng là vấn đề.

 

Sau khi học, ngoài việc học hành, nàng còn tìm cách tự kiếm tiền sinh hoạt phí và học phí.

 

Mặc dù trường học thể xin trợ cấp cứu trợ, nhưng nàng cũng cần sống sót.

 

Những khoản tiền đó chỉ thể khiến cuộc sống của nàng bớt khó khăn hơn một chút, phần lớn vẫn cần nàng tự gánh vác.

 

Không chỉ riêng nàng, mà quan trọng hơn, còn các khác trong cô nhi viện.

 

Những từ cô nhi viện , hầu như khi thể tự lập đều sẽ giúp đỡ những khác.

 

Bởi vì họ hơn ai hết đều hiểu, việc đơn độc chiến đấu là một chuyện khó khăn đến nhường nào.

 

Họ hơn ai hết đều khao khát, một tấm lòng tri kỷ thì bao.

 

Mỗi đều ơn, cho nên chỉ cần khả năng, nhất định kéo những vẫn còn đang trong vũng bùn ngoài.

 

“Chuyện chọn, thì hãy kiên trì đến cùng. Hôm nay thành, ngày mai thử; năm nay thành, năm tiếp tục. Sẽ một ngày, thể mài giũa nó đến mỹ.”

 

Trong bếp nhất thời yên tĩnh lạ thường, chỉ tiếng củi lửa cháy lách tách.

 

Tống Phi Bồ Giao Giao chớp mắt, gương mặt bình thản của nàng, đường nét mềm mại nhưng kiên nghị ánh lửa phác họa.

 

Y cảm thấy, Bồ nương t.ử lúc cả đều đang phát sáng, đó là thứ ánh sáng chói mắt, mà là một loại sức mạnh ôn nhu mà kiên cường tỏa từ bên trong.

 

Sức mạnh , dường như xuyên qua khí, từng chút một thẩm thấu tâm can y, xua tan những nỗi thất vọng, sự tự hoài nghi rối bời trong lòng y.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-140-den-bay-gio-van-chua-toi.html.]

Khí uất nghẹn trong lồng n.g.ự.c y, từ lúc nào, biến mất.

 

Y từng thấy ở bất kỳ ai thứ sức mạnh tràn đầy tự tin tỏa từ bên trong như .

 

Dường như việc khó khăn khi đến tay nàng, đều còn là điều thể với tới, mà như thể chỉ là một ngọn đồi nhỏ dễ dàng vượt qua, thoáng chốc hóa thành bình địa.

 

“Bồ nương tử,” Tống Phi đột nhiên bật dậy, động tác quá mạnh, suýt chút nữa đổ chiếc ghế đẩu chân, nhưng y , giọng tràn đầy sức sống mới, “Ta hiểu ý của nàng !”

 

Bồ Giao Giao ngẩng mắt, mỉm y, trong mắt là sự khích lệ chân thành.

 

“Ta sẽ luyện tập thật nhiều!” Tống Phi nắm chặt nắm đấm, như giữ chặt cái ý chí chịu thua trong tay, “Chỉ cần chịu khó bỏ công sức, nhất định sẽ !”

 

Giọng y vang dội, tràn đầy sức sống mà đó hề .

 

Nụ gương mặt Bồ Giao Giao càng thêm sâu sắc, nàng khẽ gật đầu, Tống Phi như trút bỏ ngàn cân gánh nặng, một nữa phấn chấn tinh thần, trong lòng cũng dâng lên một dòng nước ấm.

 

Có thể giúp y là , thế đạo , chịu khó nỗ lực, cuối cùng cũng nên chút hy vọng.

 

Quan trọng nhất, nàng thật sự cảm thấy Tống Phi thực thiên phú, ít nhất khi xào rau, y ý thức tránh một điều.

 

Người thật sự thiên phú, món ăn , e rằng còn bằng đồ ăn cho heo.

 

Lửa cháy hồng, trong bếp ấm áp lạ thường.

 

Bồ Giao Giao vén tay áo, bắt đầu cùng Tống Phi chuẩn bữa trưa hôm nay.

 

Mèo Dịch Truyện

Thịt dê xử lý sạch sẽ, chỉ chờ cho nồi.

 

Tống Phi đang băm củ cải, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mày khẽ nhíu , “Chu đại nương hôm nay , đến giờ vẫn tới?”

 

Bồ Giao Giao trong lòng cũng thầm thì. Chu đại nương nay luôn đúng giờ, hôm nay tuy tuyết lớn, nhưng cũng đến mức chậm trễ lâu như .

 

Động tác thái thịt của nàng dừng , chỉ nghiêng đầu sân ngoài, một màu trắng xóa, ngay cả một dấu chân cũng thấy.

 

“Chắc là đường tuyết quá dày, khó chăng.” Bồ Giao Giao , giọng cố gắng giữ bình tĩnh, “Tuyết rơi suốt đêm, tuyết đọng đường e là thể ngập đến bắp chân. Đợi thêm chút nữa xem . Hai chúng cũng thể xoay sở, hôm nay ăn đơn giản thôi.”

 

Nàng thầm tính toán, thời tiết , canh nóng là thích hợp nhất, liền : “Không xào rau nữa, trực tiếp nấu nồi canh thịt dê, thêm chút chân dê cay nóng, no bụng ấm .”

 

Tống Phi đáp một tiếng, nhanh nhẹn gom những khối củ cải thái chậu.

 

Trong bếp nhất thời chỉ còn tiếng d.a.o chạm thớt lách cách, và tiếng củi lửa tí tách trong lò.

 

Bồ Giao Giao ướp thịt dê thái với gia vị, đang chuẩn xử lý chân dê, thì phía cổng sân đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn, ngay đó, một bóng lảo đảo xông .

 

Đó là một đứa trẻ tầm mười một, mười hai tuổi, chiếc áo bông cũ kỹ rõ màu nguyên bản mặc xộc xệch, một bên tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ một đoạn cổ tay lạnh đến tím tái.

 

Trên mặt nó m.á.u nước mũi, hai vệt nước mắt tạo thành những rãnh sâu rõ ràng gương mặt lấm lem, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, tràn ngập kinh hoàng.

 

 

Loading...