Không cần Kiều Vi giúp, tự bé cũng thể cởi hết các nút áo .
Tạ ơn trời đất, Kiều Vi nghĩ thầm, cô việc nuôi dạy trẻ con mệt. Trong ký ức nguyên chủ vẫn còn cảm giác bực và mệt mỏi khi nuôi con, nhưng may mà lúc cô tiếp quản cơ thể qua giai đoạn mệt mỏi nhất.
Nhìn xem, Nghiêm Tương thể tự ăn cơm, tiểu, kéo quần, tự mặc quần áo, còn thể giúp đỡ việc nhà, đỡ lo mấy.
Nghiêm Tương nhanh chóng áo ba lỗ, tâm trạng , hai bàn tay nhỏ nhắn múp míp vỗ vỗ bụng : “Thoải mái ghê!”
Kiều Vi khỏi buồn hỏi: “Tương Tương thích mặc áo ba lỗ ?”
“Dạ thích!”
“Vậy con mặc?”
Không buổi sáng Nghiêm Tương tự mặc quần áo ?
Nghiêm Tương ngước đôi mắt đen láy lên, ngây thơ : “Mẹ thích mà.”
“Mẹ thích con mặc áo ba lỗ.”
“Mẹ thích con chơi với đám Quân Quân.”
Kiều Vi dừng .
Trí nhớ kích hoạt, lúc cô nhớ thì đúng là thế thật.
Haiz.
Kiều Vi day trán, thả tay xuống: “Sau Tương Tương mặc gì thì mặc, chỉ cần con cảm thấy thoải mái là mặc hết.”
Nghiêm Tương vui: “Vâng ạ!”
Tất nhiên, trẻ con sẽ thích quần áo thoải mái hơn những loại quần áo trông cao cấp đẽ.
Kiều Vi dậy, chống nạnh xung quanh.
Quần áo giặt, bát đĩa rửa, phòng ốc dọn. Con lớn, thể tự chơi một .
Dường như gì thể nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-33.html.]
Kiều Vi trở phòng sách, giá sách nhỏ chất đầy sách, còn một chỗ trống nào cả. Cô quét dọn qua, phát hiện những cuốn sách từng hoặc nhưng chỉ cần xem qua là tên thể đếm đầu ngón tay. Những quyển khác thì cơ bản là hoặc thậm chí còn đến tên bao giờ.
chỉ tựa đề của những cuốn sách là , dù chúng coi là loại sách phổ biến trong thời đại thì bất kỳ cuốn nào trong chúng cũng sẽ coi là văn học nghệ thuật ở các thế hệ .
Có vẻ nguyên chủ dành nhiều thời gian để những cuốn sách .
Trong thời đại internet thậm chí cả ti vi, Kiều Vi còn cách nào khác là rút bừa một cuốn sách, mái hiên, chậm rãi .
Thỉnh thoảng cô ngước mắt lên, thấy Nghiêm Tương ăn mặc thoải mái mát mẻ, vui vẻ chơi đùa bóng cây trong sân.
TBC
Thế hệ hiếm trẻ tuổi nào thể bình tâm các tác phẩm văn học của thời đại . Đừng là sách, thậm chí của thế hệ còn tua nhanh khi xem phim, hoặc chỉ xem đoạn cut cũng coi là xem phim .
Kiều Vi trải qua bệnh tật và cái chết, tính tình của cô nỗi đau mà ngay cả morphine y tế cũng thể tê liệt nổi tra tấn và mài mòn từ lâu.
Cô là một thể bình tâm .
Ve sầu kêu mãi ngừng.
Nghiêm Tương buồn ngủ mới về nhà ngủ trưa.
Lúc tỉnh , bé dậy tiểu, uống nước tiếp tục chơi.
Thỉnh thoảng ngước lên sách mái hiên.
Kiều Vi cứ mãi cho đến khi một cái bóng bao trùm lên cô.
Trước mắt chợt tối sầm , cô tự nhiên ngẩng đầu lên, đập mắt là khuôn mặt của Nghiêm Lỗi.
“Làm gì đấy?” Anh hỏi, từ cao xuống.
Vốn cao , còn nữa, mà Kiều Vi thì đang .
Nếu Kiều Vi chỉ cầm một cuốn sách trong tay, Nghiêm Lỗi cũng sẽ hỏi một câu vô nghĩa như . liếc mắt cái bàn bên cạnh một chồng sách dày cộm.
Tất cả đều là sách kệ sách của cô. Mặc dù cô cũng sẽ nhưng đây một cuốn sách cô thường mấy ngày mới hết, đột nhiên cô lấy nhiều sách đây gì?
Mắt Kiều Vi cay sè, cô dậy dụi mắt: “Không gì, chỉ là thu dọn ít sách thôi. Mấy giờ ? Sao về sớm thế?”
“Hôm nay nhà tắm mở cửa đấy, em quên ?” Nghiêm Lỗi đặt cái túi lưới lên bàn, cứng ngắc : “Người ăn đào bổ lắm.”
Nói xong xoay nhà.