Cô đạp xe về nhà mà mua ba hào đường đỏ đến thẳng đại viện tìm Hồ Tuệ.
Hồ Tuệ khéo tay, đan len, còn móc.
Cô nhờ Hồ Tuệ móc cho hai cái túi nhỏ, kích cỡ thể nhét hai cái bình nước nóng nhỏ , bên dây để đeo lên cổ.
Bình nước của Hồ Tuệ là bình thủy tinh, túi bọc do cô tự móc, còn tay xách, Kiều Vi từng thấy.
Hồ Tuệ mắng cô: “Móc cho em là , còn mua đồ nữa, khách sáo quá!”
vẫn nhận đường đỏ.
Hồ Tuệ hỏi cô: “Ngày mai bố trí xem mắt cho Mạn Mạn, em ?”
“Lại xem mắt ?”
“Lần là chồng em tìm cho.”
“Hả, . Anh còn cho em .”
Hồ Tuệ : “Ánh mắt Mạn Mạn quá cao, chị và vợ lão Triệu tìm cho cô vài , cô đều chướng mắt. Đều là trai tuấn tú, cô trúng.”
Kiều Vi chỉ mỉm .
Cách nghĩ của các bà chị khi mai đôi khi khó tin nổi.
Lục Mạn Mạn yêu cầu dáng vẻ dễ coi. Người chị Dương và Hồ Tuệ tìm đều tạm .
phương diện khác… một lời khó hết.
Lấy một ví dụ, đó một , diện mạo tệ, nhưng hỏi đến cảnh gia đình thì quá nghèo cho lên lời.
Logic của Hồ Tuệ là: “Nhà họ Lục giàu, nhà nghèo, vặn.”
Bản cô vô cùng hài lòng, cảm thấy nữ giàu nam nghèo, vô cùng bù đắp .
Cô cho là như từ tận đáy lòng. Tâm hồn mang theo tinh thần bình đẳng giữa giàu và nghèo.
Cũng chính là Mạn Mạn rộng lượng, quen với cuộc sống giàu , năng nổ, còn động lòng.
TBC
phụ ở bên cạnh hỏi chuyện, lập tức bác bỏ.
Hơn nữa, nghèo thật sự khiến tự ti. Tuy rằng dáng dấp của tệ, nhưng thời đại mặt ăn cơm, một trai ưu thế gì ở chỗ tất cả đều là đàn ông, hơn nữa đặc biệt chú ý đến vũ lực.
Cũng thể vì thế sinh chút tự tin nào.
Trên cảm giác rụt rè, rõ ràng là do mặc cảm tự ti.
Ấn tượng ban đầu qua , …
Lục Mạn Mạn lấy đoàn trưởng Nghiêm chồng của chị Vi Vi tiêu chuẩn cân nhắc.
Vừa so sánh, chính cô cũng từ chối khi thứ hai.
Hồ Tuệ thấy ánh mắt Lục Mạn Mạn cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-207.html.]
Nói mắt, tìm mắt cho cô , cô chướng mắt.
Kiều Vi về nhà hỏi Nghiêm Lỗi: “Anh tìm để giới thiệu cho Mạn Mạn hả?”
“À đúng.” Nghiêm Lỗi mới nhớ : “Quên cho em. Anh tìm doanh trưởng Phương, vợ sắp xếp.”
Doanh trưởng Phương chính là chồng Hồ Tuệ.
Kiều Vi hỏi tình huống, cảm thấy cũng tạm .
Tuy rằng xuất nông thôn, nhưng đầu tiên là một liên trưởng, tiền lương tệ.
Mặc dù gia cảnh bình thường, nhưng con trai nhiều, già đều còn khỏe mạnh.
Thời con trai nhiều tương đương với việc sẽ bắt nạt, công điểm kiếm nhiều.
Còn một điểm quan trọng là già khỏe mạnh.
Trước một chị cùng phòng bệnh với Kiều Vi, là viên chức cơ sở ở địa phương chị , sinh bệnh nên đến thành phố lớn chữa bệnh.
Chị kể cho cô về một hộ nghèo khó do chị phụ trách thoát nghèo thế nào.
“Người già đều chết, tự động thoát nghèo.”
Người già sinh bệnh, chỉ tương đương với mất sức lao động, uống thuốc điều trị lâu dài cũng là một gánh nặng. Đồng thời cần chuyên tâm hầu hạ, cho ít nhất một lao động thể ngoài kiếm tiền.
Sở dĩ nhà là hộ nghèo, bởi vì trong nhà ba già giường, uống thuốc, cần hầu hạ.
Cho đến năm đó, ba già lượt qua đời.
Trực tiếp thoát nghèo.
Nghe khó chịu, nhưng đó là hiện thực. Khi yêu đương thì đầu óc đặc biệt hồ đồ, nhưng đến hôn nhân, nếu đầu óc tỉnh táo thì nửa đời chịu khổ.
Đầu óc Kiều Vi tỉnh táo, khi thấy những đối tượng Hồ Tuệ và chị Dương giới thiệu đều điểm khiến cho cô như sét đánh nhưng bọn họ cảm thấy “Rất , việc gì, khéo hợp với nhà họ Lục”. Cho nên, khi cô kêu Nghiêm Lỗi tìm đối tượng cho Lục Mạn Mạn đưa nhiều yêu cầu cụ thể.
Nghiêm Lỗi còn phê bình cô.
Nghiêm Lỗi cảm thấy cô quá coi trọng những điều kiện bề ngoài, càng vẻ chê nghèo yêu giàu.
Anh để ý đến nội tại của một đồng chí, tích cực tiến lên, trung thành với Đảng .
Kiều Vi : “Vậy kiếm cho em quần áo rách miếng vá, đừng mua quần áo mới cho em.”
“Đừng cho em ăn thịt, mỗi bữa chỉ để em ăn lửng , bỏ đói em, khiến em nửa đêm đói bụng ngủ yên.”
“Đừng mua kem dưỡng mặt cho em, để cho làn da em nứt nẻ, nhăn nhúm.”
Đoàn trưởng Nghiêm chống eo: “Vậy !”
Vợ của sống .
Nếu thì là bản lĩnh.
“Anh cũng nên để vợ sống hả.” Kiều Vi lườm : “Vậy giới thiệu đối tượng cho khác thì cảm thấy tìm một gánh nặng gia đình cũng việc gì, con gái đáng chịu khổ ?”