Kiều Vi ha ha.
Hóa Lục Mạn Mạn thích mặt.
Cô : “Nếu như chị ai thì giới thiệu cho cô , bố cô là Chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, cô 19 tuổi, từng học cấp ba, bốn năm, tiền lương cao hơn .”
Cuối cùng bổ sung: “Tính cách cũng , là cô gái dễ chung đụng.”
Tính khí ngay thẳng, lá mặt lá trái. Kiều Vi thích hai mặt.
D.ục v.ọng mai của chị gái trung niên đều tràn đầy. Chị Dương động lòng: “Điều kiện như , thảo nào ánh mắt cô ở đỉnh đầu. gọi điện thoại cho lão Triệu tìm kiếm giúp cô .”
Kiều Vi : “ kêu Nghiêm Lỗi cũng giúp cô .”
Đến khuya Nghiêm Lỗi về nhà, thấy xe đạp trong sân.
Anh vòng quanh xe đạp, còn chống nạnh xem: “Đây là 26? Nhỏ ?”
TBC
“Đứng chuyện đau thắt lưng.” Kiều Vi : “Chẳng ai đều chân dài như .”
Kiều Vi vốn đạp nổi xe 28 đòn ngang, nhưng Nghiêm Lỗi chắc chắn thể đạp.
“Xe cũ.”
“Dĩ nhiên, Ủy ban thị trấn mua nhiều năm. Lại mới mua hôm qua.”
“Sao đạp về nhà?”
“Không hôm nay về muộn , Ủy ban thị trấn đều .”
Ăn cơm tối xong, Kiều Vi bàn sách cúi đầu tốc ký.
“Viết gì ?” Nghiêm Lỗi dán .
“Bản thảo tuyên truyền.” Kiều Vi : “Không là bản thảo của trạm phát thanh, định bản thảo tuyên truyền.”
Đây vốn là việc của cán bộ tuyên truyền. trong huyện chỉ đích danh cô, nhiệm vụ rơi lên cô.
“Cái còn khó hơn bản thảo phát thanh nhỉ?” Nghiêm Lỗi cẩn thận hỏi.
“Tự nhiên. Bản thảo phát thanh vài phút. Cái thể dài.”
Nghiêm Lỗi quấy rầy Kiều Vi nữa.
Kiều Vi tập trung, mãi cho đến khi xong, đóng nắp bút máy , đầu mới phát hiện Nghiêm Lỗi rời . Anh vẫn luôn khoanh tay n.g.ự.c dựa cửa, cô.
“Nhìn gì đấy?”
“Nhìn em.”
“Đứng đắn chút.”
“Nhìn vợ đắn chứ, quá đắn.” Mặt mày Nghiêm Lỗi mang ý .
Anh thích dáng vẻ cúi đầu tốc ký của Kiều Vi.
Dáng vẻ tập trung của cô, luôn khiến rục rịch.
Lại dám quấy nhiễu cô, mà thể.
Về lý, lẽ trạng thái sẽ khiến cho đàn ông khó chịu. Nghiêm Lỗi… còn hưởng thụ.
Tác giả lời :
Cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng ~
Dập đầu cảm ơn.
Kiều Vi liếc xéo , thu dọn đồ bàn: “ , loại vải dày như quân phục thu đông , thể mua ở .”
“Sao ? Làm quần áo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-180.html.]
“Ừm, hiện giờ trong huyện nhiều mặc màu xanh quân đội.”
“Anh cũng thấy ở thị trấn.” Nghiêm Lỗi .
Cán bộ từ khu cũ đến doanh trại quân đội việc, xe đưa đón. Hôm nay ở xe còn : “Trên đường nhiều mặc quần quân đội. còn tưởng là tân binh ngoài dạo chứ.”
“Lại , lâu thấy em mặc váy liền áo.” Nghiêm Lỗi .
“Vậy , em mặc váy liền áo xinh , là mặc quân trang xinh ?” Cô hỏi.
Khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt khiêu khích.
Nghiêm Lỗi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trả lời thành khẩn: “Không mặc mắt nhất.”
Có vài đàn ông đừng thấy luôn dáng vẻ như cán bộ kỳ cựu, ở bên ngoài hề liếc cô gái trẻ tuổi. về nhà dám ăn tục tĩu với vợ .
So với đàn ông đây chỉ đến như một vị thầy tu, quả thật da đổi thịt.
Kiều Vi cầm bút giả bộ định ném .
Nghiêm Lỗi đến bóp bả vai cho cô: “Đừng động, xoa bóp cho em. Có mỏi ?”
Vợ vùi đầu bàn chữ lâu như , đau lòng.
Ngón tay đàn ông dài lực, cường độ n.ắn b.óp thể sánh ngang với kỹ thuật viên đạt huy chương vàng ở phòng gym đời .
Chút tê mỏi bả vai của Kiều Vi xoa bóp dịu nhiều, thoải mái c.h.ế.t .
Trong đơn vị nhiều cô gái trẻ tuổi mặc váy liền áo , Lục Mạn Mạn cũng mặc.
khi Kiều Vi thì mặc nữa. Hằng ngày chính là áo sơ mi và quần. Mặc nhiều nhất là áo sơ mi trắng.
“Cái bàn của em hướng ngoài trời, gầm bàn che chắn gì, mặc váy liền áo tiện cho em vắt chéo chân.” Kiều Vi : “Anh thích em mặc ?”
“Đương nhiên thích.” Nghiêm Lỗi : “Chân em .”
Anh cứ thản nhiên lời khen ngợi thẳng tuột như .
Kiều Vi nhịn đầu liếc xéo một cái.
Thật là, sống hai đời, còn thể tim đập dồn vì một câu của đàn ông chứ.
Cô gấp gọn bản thảo , cất sách lên giá sách, định cất bình mực nước trong ngăn kéo. Vừa kéo ngăn kéo , thấy một lá thư.
Trước , hôm nay mới xuất hiện.
“Gì ?” Cô cầm lên xem, ngoài ý , địa chỉ gửi thư ở Bắc Kinh.
Xét về địa lý, thật Bắc Kinh xa lắm. ở thời đại , chính là cho cảm giác xa tận chân trời.
“Thư của hả?” Cô hỏi: “Ai ?”
Kiều Vi tôn trọng riêng tư của Nghiêm Lỗi. Chính là “Bắc Kinh” là một cái tên đơn thuần, mà là thủ đô mang ý nghĩa chính trị mãnh liệt. Cô nhịn hỏi một câu.
Nghiêm Lỗi : “Đồng đội ngày .”
Nếu như là , xong câu đại khái sẽ nữa. hiện giờ, tạm dừng, với Kiều Vi nhiều hơn: “Em trai lãnh đạo cũ của . Chính là hy sinh .”
Kiều Vi nhớ , từng nhắc đến: “Chính là em trai nhỏ nhất của lãnh đạo ? Bị thương chuyển ngành?”
Nghiêm Lỗi thích Kiều Vi còn nhớ những chuyện .
Khi khác quan tâm đến những chuyện bạn từng , bạn mới thể bằng lòng cho cô càng nhiều hơn. Bằng , chính là vợ chồng lạnh nhạt.
“Thằng nhóc nhỏ hơn lãnh đạo cũ của mười mấy tuổi, là con út sinh lúc bố bọn họ lớn tuổi. Chính là kẻ ăn chơi trác táng.”
“Lãnh đạo cũ của là cả của , con trưởng trong nhà, đặc biệt khả năng. rời nhà sớm, thời gian chung đụng với quá ngắn. Về bố bọn họ thấy thật sự quản , ném đến quân đội để lãnh đạo của quản.”
“Anh thấy trai dùng thắt lưng quất bảy tám . Cứ như quản .”
“Trên chiến trường, kẻ hèn nhát. Thật vết thương nhẹ, nhưng lãnh đạo hy sinh, bố liều mạng kéo về chuyển nghề.”