Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:25:36
Lượt xem: 14
Ngủ đi ngủ đi.
Nghiêm Lỗi lại không cho cô ngủ.
Anh lay cô dậy: “Tại sao em không tức giận?”
Kiều Vi: “…”
Kiều Vi quan tâm đến sự thay đổi về cục diện chính trị của đất nước, sự biến động của tình hình, con người phải làm sao để thích ứng với thời đại mà không bị dòng chảy lịch sử nghiền nát.
Còn như chuyện vặt vãnh ở thời đại giao thông không phát triển, nhân viên cơ quan nhàn rỗi đến mức ngồi tán gẫu, thậm chí không thể so sánh với nhiều góc tối của bản chất con người mà cô đã từng thấy ở bệnh viện.
Kiều Vi không để tâm chút nào.
Nhưng cô không thể giải thích điều này với Nghiêm Lỗi, cô chỉ có thể nói: “Tức giận sẽ ảnh hưởng đến nội tiết, tức là hormon của cơ thể. Nội tiết tố nữ rối loạn sẽ gây ra nhiều bệnh. U tuyến vú, phát triển thành ung thư vú, u xơ tử cung, phát triển thành ung thư tử cung…”
Kiều Vi nói bừa.
“Cho nên ngày xưa người ta hay nói người này lòng dạ hẹp hòi, c.h.ế.t yểu. Hoặc nói người này bị tức chết. Thật ra đại khái đều là cảm xúc ảnh hưởng đến nội tiết, gây ra bệnh gì đó, dẫn đến c.h.ế.t yểu.”
“Vì thế không cần thiết, không cần thiết. Người ta cũng không chạy đến trước mặt em nói, lẽ nào em phải từng phòng ban một đi giải thích với mọi người sao?”
“Ngủ đi, ngủ đi, đừng làm phiền em nữa. Làm phiền nữa là em cắn anh đấy.”
Kiều Vi ngủ rồi.
Bây giờ cô đã quen với việc nghỉ ngơi, chỉ hận không thể hoàng hôn thì nghỉ ngơi, bình minh thì làm việc, đến giờ là buồn ngủ, đến giờ là tỉnh.
Nhưng Nghiêm Lỗi không ngủ được, anh ôm cánh tay dựa lưng vào tường tức giận.
Kiều Vi cho rằng trong tin đồn này chỉ có cô là người nên tức giận. Cô không nhận ra rằng, trong tin đồn này thực ra có một điểm khiến Nghiêm Lỗi rất khó chịu.
Mặc dù “chồng của Kiều Vi là một ông già không xứng với cô” là sự hiểu lầm của những người đó. Nhưng đúng là những người đó đã thể hiện rõ sự tiếc nuối, xót xa cho “một đóa hoa cắm trên bãi phân trâu.”
Họ cho rằng anh không xứng với cô.
Nhưng họ không biết rằng, đây chính là nỗi bất an duy nhất trong thâm tâm Nghiêm Lỗi.
Là nam chính của câu chuyện niên đại này, khi đối mặt với nữ chính Lâm Tịch Tịch, Nghiêm Lỗi có thể nói là không có điểm yếu, từ đầu đến chân đều hoàn hảo.
Nhưng thực ra đó là vì điểm yếu duy nhất của anh, sự tự ti trong thâm tâm anh, chỉ dành cho một mình Kiều Vi Vi.
Bây giờ là với Kiều Vi.
Lẽ nào không thể đi từng phòng ban một giải thích với mọi người sao?
Nghiêm Lỗi liếc nhìn Kiều Vi đang ngủ.
Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-167.html.]
Anh cúi xuống hôn x.ương b.ướm của cô, nhẹ nhàng v.uốt ve cánh tay cô, nhìn cô một lúc, rồi đưa ngón tay nhẹ nhàng chọc vào má cô.
Em đúng là da mặt mỏng.
Hừ.
Ngày diệt muỗi đã được ấn định là ngày 30 tháng 8, còn sáu ngày nữa. Đây là hoạt động do thành phố chỉ đạo, sau đó đến huyện, đến xã, các công xã cùng hành động.
Đây là một hoạt động lớn.
Thuốc bột đã được phân phát đến các huyện, sau đó các huyện lại phân phát đến các xã, các công xã.
Trấn Hạ Hà Khẩu cũng bận rộn, chỉ riêng việc phát thuốc bột đã khiến mọi người bận rộn đến mức đầu gối đập vào gáy.
Một số ngã tư trong thị trấn đều có điểm phát thuốc, người dân xếp hàng theo hộ để nhận thuốc bột. Đối với các đơn vị công, thuốc bột còn được phân phát đến các trường học, trạm y tế, nhà hàng, các đơn vị và cửa hàng của nhà nước.
Thứ ba và thứ tư, hoạt động phát thuốc diễn ra trong hai ngày, mới cơ bản đến được tất cả các đơn vị công và tư trong toàn thị trấn. Chỉ chờ đến ngày cùng nhau hành động.
Nếu ở thời hiện đại, Kiều Vi có lẽ không thể tưởng tượng được rằng một hoạt động diệt muỗi lại khiến người dân trấn nhỏ náo nhiệt như vậy, như thể đang tổ chức Thế vận hội vậy.
Nhưng thời đại này là như vậy. Các hoạt động tập thể luôn náo nhiệt, khiến mọi người phấn khích, tràn đầy mong đợi.
Thứ năm đã là ngày 26, trước cửa ủy ban thị trấn có hai chiếc xe đến, một chiếc xe jeep, một chiếc xe tải.
Ông Từ ở phòng bảo vệ không giống như mọi khi ngồi trong phòng nhìn người khác qua ô cửa sổ nhỏ, vừa nghe thấy tiếng xe từ xa vọng lại, ông đã đi ra khỏi phòng bảo vệ mà nhìn, thấy hai chiếc xe màu xanh quân đội chạy về phía này, liền hét vào trong cổng: “Tiểu Vương, mau đi thông báo, đồng chí bộ đội đến rồi!”
Nhân viên cấp dưới trẻ tuổi trong cổng vội vàng đi báo cáo với lãnh đạo.
Xe dừng lại.
Cũng không cần tìm chỗ đậu xe. Những chiếc xe có thể nhìn thấy trong trấn, một là xe buýt ở đầu trấn, hai là xe của bộ đội. Thậm chí ủy ban thị trấn cũng không có xe ô tô.
Đậu ở đâu cũng được, miễn là không chặn đường đi của người khác.
Mấy thanh niên khoẻ mạnh mặc quân phục bước xuống từ xe tải. Trong số đó, hai người có đeo băng trắng trên tay áo quân phục, in hình chữ thập đỏ.
Cửa trước và cửa sau của xe jeep đều mở ra, ba người lính nhảy xuống phía sau, nhìn tuổi tác thì biết là cán bộ.
Ông Từ đang định tiến lên đón thì cửa ghế phụ mở ra, đôi chân dài trực tiếp bước xuống đất, một sĩ quan chui ra đứng thẳng người. Vai rộng, chân dài, chiều cao hơn người khác một bậc, tôn bộ quân phục lên.
Anh chỉnh lại mũ, ngẩng mặt lên. Vành mũ che đôi lông mày dài, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng.
Nhưng lại quá trẻ.
Vừa trẻ vừa cường tráng.
TBC
Ông Từ ở phòng bảo vệ không dám coi thường anh chút nào. Người có thể có khí chất cường tráng như vậy, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là người đã từng ra chiến trường.
Bộ đội không giống như các đơn vị cơ quan địa phương có thể làm việc qua loa, mỗi cán bộ trong quân đội đều mang trên mình vết thương, đã vượt qua mưa b.o.m bão đạn, lội qua núi xác biển m.á.u mới có được cấp bậc như ngày hôm nay.
Thời điểm này không có tướng lĩnh nào biết ca hát nhảy múa. Chiến công đều là những công lao thực sự.